Người đầu tiên lên tiếng là một  phụ nữ trung niên, bà Tần,  . Khác với vẻ điềm đạm của con trai, bà sắc sảo, lạnh lùng, và   hài lòng.
 
"Cháu dâu ?" bà liếc   từ đầu đến chân. "Cháu   khác gả . Có thấy áy náy ?"
 
  kịp trả lời, Tần Dịch Thâm  lên tiếng : "Nếu  định dùng thái độ đó, thì đừng gọi cô  là cháu dâu. Gọi là vợ của con là ."
 
Cả phòng im bặt.  siết nhẹ tay   bàn, nhưng   buông, cũng  rút .
 
Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: https://www.youtube.com/@audiolieunhuyen
"Con bé là ai, xuất  thế nào, tất cả   ở đây đều ," bà Tần , ánh mắt sắc như dao. "Nếu  tiếp tục  đàm tiếu vì một đứa con gái   khác bước  hôn lễ, thì con cứ tiếp tục."
 
"Vậy để con  cho rõ,"   dậy, giọng trầm xuống. "Cô    thế ai cả. Người con  cưới từ đầu đến cuối,  từng là Tô Nhã Dung."
 
Không khí như đặc .
 
Ông nội ,  ở đầu bàn, chống gậy gõ nhẹ xuống sàn: "Dịch Thâm, cháu nên , danh dự nhà họ Tần   là thứ để lấy cảm xúc cá nhân  đùa giỡn."
 
"Cháu  đùa,"  đáp. " cháu cũng sẽ  để vợ   đem   chủ đề đàm tiếu nữa."
 
"Vợ?"
 
Một giọng  vang lên từ ngoài cửa. Mọi ánh  đều  . Tô Nhã Dung. Chị  bước , váy đỏ nổi bật, trang điểm chỉn chu, như thể  chuẩn  sẵn từ lâu để lấy  vị trí của .
 
"  nghĩ một buổi  mắt gia đình  thiếu  ban đầu  định vị."
 
Chị  , nở một nụ  nửa miệng.   phản ứng, chỉ  chị một cách bình tĩnh.
 
Chị  sang Tần Dịch Thâm: "Em nghĩ chuyện  là gì? Một trò chơi ? Anh thật sự định cưới   thế  cho em ?"
 
Tần Dịch Thâm  đáp  chị ngay. Anh chỉ từ tốn  dậy,  về phía , nắm lấy tay  một  nữa.
 
"Không  'định cưới', là ' cưới' . Và   yêu, chính là cô ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/em-chua-tung-la-nguoi-thay-the/chuong-12.html.]
Tô Nhã Dung tái mặt: "Anh... yêu cô ?"
 
"Em nghĩ    thứ  vì cái gì?"  hỏi ngược . "Từ đầu,   tìm là Tô Duyệt. Không  em. Em chỉ là   chọn vì gia đình em  dùng em để đổi lấy lợi ích."
 
Chị  bật : "Còn cô  thì khác gì? Cô  chẳng qua cũng là một món hàng  đưa lên  thế thôi."
 
  dậy. Lần đầu tiên,   thẳng  mắt chị . Không cúi đầu,  né tránh, cũng  cố che giấu.
 
"Chị  đúng, em từng là   thế.  em  từng cướp bất cứ thứ gì từ tay chị cả. Chị bỏ trốn, em  đẩy lên. Chị  lựa chọn, em thì . Tình cảm , hôn nhân , em  cướp. Em chỉ ở  khi   bên cạnh em là thật lòng."
 
Căn phòng chìm trong im lặng.
 
Một lúc lâu , ông nội  gật đầu: "Ta  từng nghĩ, đứa cháu mà  cho là lạnh nhạt nhất,  là  dám  đến cùng vì tình cảm của ."
 
Rồi ông  sang , chậm rãi : "Nếu nó  chọn cháu, thì từ hôm nay, cháu là  nhà họ Tần."
 
 cúi đầu, mắt cay xè. Tần Dịch Thâm nắm tay  chặt hơn, cúi đầu  bên tai: "Anh    mà. Ai  chấp nhận em,  sẽ ép họ  công nhận."
 
Lúc  xe,  dựa  vai , nhỏ giọng: "Em cứ tưởng hôm nay là một trận chiến."
 
"Thì đúng là một trận chiến.   thắng."
 
Anh  khẽ: "Không. Anh chỉ bảo vệ chiến lợi phẩm của  thôi. Em là phần thưởng duy nhất   giữ cả đời."
 
Một buổi sáng tháng Năm, nắng phủ xuống như mật ong rót chậm.
 
   gương,  thứ ba chỉnh  chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Không quá cầu kỳ,  đính đá lấp lánh, chỉ là một chiếc váy voan đơn giản, mềm mại và  vặn như chính mối quan hệ của chúng . Không phô trương,  khoa trương, nhưng đủ ấm áp để   giữ lấy cả đời.
 
Lần ,  ai bắt   mặc,  ai bảo  "giống chị em là ", cũng  ai ép  ký tên .  là cô dâu thật sự. Là   chọn, là  duy nhất  nắm tay  qua lễ đường.
 
Tần Dịch Thâm chọn tổ chức một lễ cưới nhỏ trong khu vườn phía  biệt thự của chúng . Có hoa baby trắng,  bàn tiệc dài  dàn đèn cổ tích,  đàn violin chơi bản "Canon in D" mà  từng     một  trong đám cưới của .
 
Không cần phô trương, chỉ cần   yêu và những  thật lòng chúc phúc.