3.
 
“Xin , Tâm Kiều, chúng    ? Uống cà phê muộn quá, chị sợ tối em  mất ngủ đó.”
Chờ mãi mới thấy cô  lề mề bước  khỏi phòng ngủ, liếc  một cái  buông lời:
“Chị , bộ đồ chị mặc xuề xòa quá  đấy. Cũng  thèm tô tí son nào luôn,   , mau   bộ khác .”
 
  xuống ,  mặc một bộ đồ thể thao đơn giản nhưng gọn gàng, thoải mái. Trên mặt chỉ thoa lớp kem chống nắng  nâng tone nhẹ. Đi cà phê thôi mà, như  còn  đủ chắc?
 
 cau mày:
“  . Nếu cô thấy  ăn mặc thế   xứng để  uống cà phê với cô, thì khỏi  luôn cũng .”
 
Cô       nữa thì lập tức đổi giọng, níu lấy tay :
“Đừng đừng đừng,  mà,  luôn bây giờ!”
Trên đường, cô  huyên thuyên  dứt, lúc thì khen  giỏi, lúc thì khuyên  mau lấy chồng, đừng để lỡ “chuyến tàu cuối của tuổi xuân”.
 
 thật sự  thích  cái lý lẽ kiểu phụ nữ nhất định  lấy chồng.  yêu ai,  kết hôn  ,  bao giờ là vì tuổi tác  áp lực xã hội.
 mấy chuyện  mà  với  như Giang Tâm Kiều thì cũng vô ích. Giá trị sống khác ,   nữa cũng  ai thuyết phục  ai.
 
Tới quán cà phê mà cô  chọn, hai  chúng    bàn gần cửa sổ.  đang định gọi đồ uống thì cô  đưa tay cản :
“Khoan , chị, em còn hẹn thêm một  nữa. Đợi   tới  gọi luôn thể nhé.”
 
 cau mày,  vui :
“Là ai? Sao cô    với  một tiếng?”
Cô  còn  kịp giải thích thì mắt sáng rỡ, vẫy tay  phía cửa:
“Anh họ, bên !”
 
  theo, là một  đàn ông đang  tới. Hồi đám cưới em trai ,  cũng gặp vài  họ hàng bên nhà gái, nhưng thật   ấn tượng gì về  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/em-dau-muon-duoi-toi-ra-khoi-nha-ma-quen-mat-so-do-dung-ten-toi/chuong-3.html.]
Vừa  xuống, cô  liền tươi  giới thiệu:
“Chị, đây là  họ xa của em, Ngô Nghiệp Thành.”
 
 suýt nữa phun hết nước  uống .
Cô  liếc   hào hứng tiếp lời:
“Anh     ăn ở tỉnh khác, dạo  mới dời về đây phát triển. Muốn  định  lập gia đình. Em    thấy giống  cảnh của chị, em nghĩ hai  chắc sẽ hợp , nên mới hẹn  để  quen.”
 
 hiểu .
Thì  cô  dẫn   xem mắt.
Ba   còn chẳng bao giờ giục  chuyện chồng con,  mà em dâu  gấp gáp thế , khiến   cảm động,  trong cuộc thì tức nổ đom đóm mắt.
 
  gượng, gật đầu:
“ là Hà An Nghiên.”
Ngô Nghiệp Thành  vẻ  hiểu khái niệm " gượng",  thấy   là tự động hiểu   lòng với  .
 
Anh  dựa hẳn   , bắt đầu thao thao bất tuyệt về “đế chế kinh doanh” của , một quán Sha County* nhỏ mở ở vùng ven giữa thành phố với nông thôn.
(*tên gọi chung cho một chuỗi các quán ăn bình dân nổi tiếng ở Trung Quốc,  nguồn gốc từ Sa Huyện (Sha County), thuộc tỉnh Phúc Kiến.)
 
“Không   khoe chứ, nếu  chịu xông xáo hơn tí, mở quán ở khu CBD* (CBD là  tắt của Central Business District, nghĩa là Khu trung tâm thương mại – tài chính của một thành phố), thì  tới năm năm,   thể mở thêm gấp đôi  chi nhánh hiện tại!”
… Phụt!
 
Xin ,    thật sự  nhịn .
Muốn mở chuỗi Sha County ở khu CBD á?
 nén    họ cô  đang vẽ giấc mộng hồng trần đầy viễn tưởng, trong lòng chỉ còn ba chữ thôi: Đỡ  nổi.