4.
 
Không  ý xúc phạm gì , đúng là cũng  mấy quán ăn kiểu Sa Huyện trang trí lạ mắt mở ở trung tâm thành phố thật, nhưng điều kiện tiên quyết là   vốn mạnh để lo tiền thuê mặt bằng và chi phí sửa sang ban đầu. Nếu , khó mà kéo  mấy  diện đồ vest, váy công sở tiền triệu  ăn trong cái quán mộc mạc  lắm.
 
Vậy mà nụ  khẽ của , trong mắt     tự động dịch thành sự khâm phục  chí lớn và tài năng của .
Cái đầu ngẩng lên như sắp chạm trần nhà, xem  đốt sống cổ cũng dẻo đấy.
 
“An Nghiên ,   cưới  ,  cam đoan  bắt em    , cứ yên tâm hưởng phúc. Biết bao cô gái mơ  cuộc sống như  đấy.”
 tò mò hỏi : “Thế ‘đế chế kinh doanh’ của  hiện tại phát triển đến  ?”
 
Nghe  hỏi, Ngô Nghiệp Thành lập tức nghiêm túc  dáng doanh nhân:
“Anh sang nhượng  cửa hàng ở thành phố A , mang tiền về mở  một quán mới. Trừ hết tiền sửa sang, tiền thuê mặt bằng và thiết  thì còn   mười vạn tiền mặt. Chờ đến khi cưới em,  sẽ đưa tám vạn  sính lễ, coi như tấm lòng trân trọng.”
“Ồ,  chỉ  mười vạn mà cũng sẵn lòng đưa  tám vạn  sính lễ,     mong nhà  chuẩn  hồi môn bao nhiêu?”
 
Nghe đến từ “hồi môn”, Ngô Nghiệp Thành đang ngả    liền bật dậy, chống tay lên bàn, ánh mắt lóe lên vẻ tính toán rành rẽ:
“Hồi môn mà, là lời chúc phúc của bố  em dành cho hôn nhân của em, dĩ nhiên càng nhiều càng . Tiền mặt mười tám vạn tám, thêm một chiếc xe tầm ba mươi vạn là . Anh đây   kiểu đàn ông  mạng  đòi vợ gánh tiền sửa nhà , kiểu đàn ông như thế là   gì.”
 gật đầu: “Vậy đàn ông rõ ràng tính toán từng đồng với vợ thì nên gọi là gì?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/em-dau-muon-duoi-toi-ra-khoi-nha-ma-quen-mat-so-do-dung-ten-toi/chuong-4.html.]
Ngô Nghiệp Thành mặt cứng đờ, trừng mắt liếc sang Giang Tâm Kiều cầu cứu.
Giang Tâm Kiều lập tức chen  giảng hòa: “Ơ kìa chị,    tính toán,  một nhà mà, so đo thế  gì.”
 
  nhạt: “  sai ? Tám vạn sính lễ, đòi nhà  hồi môn bốn mươi tám vạn, gấp sáu , lợi nhuận  còn nhanh hơn bán bánh bao hấp nữa  chứ.”
 
Ngô Nghiệp Thành như  xúc phạm nặng nề, vỗ bàn cái rầm, bắt đầu rủa xả:
“ nể mặt Tâm Kiều nên mới chịu đến gặp cô,  chuyện đàng hoàng như .
Cô gần ba mươi tuổi  còn  lấy chồng,     chơi chán thì chắc cũng  vấn đề.  là  thế nào? Là một ông chủ ưu tú mà còn bằng lòng cưới cô, cô nên thấy  may mắn , đừng    điều!”
 
Ha, đến nước  thì khỏi khách sáo  gì nữa.
“ hỏi thật, nước tiểu của    là nước mài kính  mà soi   mặt  hả? Đi , rảnh quá thì rẽ trái  nhà vệ sinh đó,  đó tiểu một bãi  soi  cho kỹ.
Đừng  là  ba mươi tuổi  thèm lấy ,   chín mươi tuổi ế chỏng chơ thì cũng chẳng hạ   nhặt loại phế phẩm như   nhé!”
 
Ngô Nghiệp Thành   dội cho một trận, tay run như cầy sấy, chỉ   lắp bắp “Cô… cô… cô…” mãi   thành câu.