Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 110: Hào Môn Chống Lưng
Cập nhật lúc: 2025-09-17 15:58:17
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diêu Linh vết thương ngón tay Tú Phân, giọng nhẹ nhưng trịnh trọng:
— “Đã bà nội công nhận , chữ Tú chỉ là một cái họ. Kể từ bây giờ, cả nhà họ Diêu sẽ lưng dì.”
Tú Phân trợn tròn mắt, tin nổi sự đổi đột ngột:
— “Sao thể… chuyện … dì hiểu …”
Tiểu Phương cũng giật , hít một ngụm khí lạnh, Tú Phân với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Là nhân viên Diêu Linh thuê, dĩ nhiên cô đôi chút về nhà họ Diêu. Đây còn là một hào môn bình thường, mà là thế tộc trăm năm, trụ cột thực sự của giới thượng lưu.
Còn Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ…
Tuy ai rõ phận hai , nhưng chuyến thôn Nhai Tử và vài ngày chung sống, vai trò trợ lý sinh hoạt giúp Tiểu Phương tinh ý nhận vài điều. Quan sát những chi tiết nhỏ, vốn là sở trường của cô, Tiểu Phương phần nào hiểu Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ.
Thẩm Ninh Tuệ thì khó nắm hơn. Trên cô nhiều điểm mâu thuẫn, khiến Tiểu Phương khó thấu.
Nếu cô là con gái nông thôn thì quá cầu kỳ; sự tao nhã, giáo dưỡng trong từng cử chỉ giống cố bắt chước.
Nếu cô là con gái thành thị thì quá kiên cường, thông minh lanh lợi, và chịu gian khổ. Cô gái nhỏ tuổi nhất trong nhóm, gánh vác trách nhiệm chỉ huy—con gái nông thôn bình thường tầm như ?
Tú Phân đơn giản hơn nhiều. Vừa thấy là phụ nữ nông thôn chính hiệu, nếm trải khổ cực từ nhỏ, vẻ ngoài xinh che giấu dấu vết của mấy chục năm gian khổ. Thôn Nhai Tử chính là nơi bà lớn lên.
Sau khi cứu Diêu Tinh, Tiểu Phương cảm thông cho cảnh ngộ Diêu Tinh, thương cảm cho Tú Phân. Ai ngờ thoát khỏi thôn Nhai Tử, Tú Phân đổi phận, sắp trở thành nhà họ Diêu.
— “Gia quy…” Thẩm Ninh Tuệ sững sờ, nhanh chóng nắm trọng điểm:
— “Hình phạt gia quy chỉ ràng buộc nhà họ Diêu. Sau khi sự đồng ý của bà cụ, cũng phạt lên , nghĩa bà cụ thừa nhận phận nhà họ Diêu của …”
— “ .” Diêu Linh gật đầu.
— “Như hợp quy củ ? Có khiến cháu hoặc bà cụ dị nghị ?” Tú Phân lo lắng.
Diêu Linh sự hoảng hốt, động viên:
— “Bà nội là gia chủ nhà họ Diêu, cả nhà họ Diêu đều do bà định đoạt, ai mà sống chán mới dám cãi lời bà.”
Cô ngón tay và Tú Phân:
— “Hơn nữa, hình phạt bằng kim bình thường nào cũng nhận . Tổ tiên nhà họ Diêu là thợ thêu cung đình. Hình phạt bằng kim là phương pháp trừng phạt của cung đình đối với thợ thêu sai. Kim vàng xuyên qua móng ngọc là hình phạt do hoàng đế ban, chỉ bên hoàng gia mới xứng nhận. Với sự kết thúc của vương triều phong kiến, nhiều truyền thống trăm năm tiếp nối trong gia tộc. Khen thưởng trừng phạt đều đại diện cho vinh quang xưa.”
— “Nội quy nhà họ Diêu quy định: tộc nhân bình thường phạt thì trừ tiền, trừ cổ tức, tịch thu kim thêu. Chỉ đầu các đời mới tuân theo truyền thống cổ xưa. Khu vườn lầu cổ là của đầu, hình phạt bằng kim cũng chỉ đầu mới chịu.” Diêu Linh .
Cô dứt lời, cảm thấy ánh mắt khó tả rơi . Ngẩng đầu lên, Tiểu Phương vẫn Tú Phân với ánh mắt đắm chìm ngưỡng mộ.
Tú Phân ngây ngón tay , hồn lời Diêu Linh.
Chỉ Thẩm Ninh Tuệ mặt, ánh mắt đó… tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Diêu Linh bực bội :
— “Được , đừng chị như nữa. Chị em đang nghĩ gì, em thấy nhà bọn chị là đồ cổ lỗ sĩ, là cặn bã phong kiến đúng ?”
— “Chẳng lẽ .” Thẩm Ninh Tuệ với giọng khó tả.
Thời đại nào mà còn khen thưởng do hoàng đế ban tặng, vinh quang gia tộc… Đồ cổ và kiến trúc cổ thì thôi , mấy thứ đó đúng là báu vật văn hóa.
Cái hình phạt kim vàng xuyên móng ngọc gì đó, thôi thấy mục nát đáng sợ, coi thứ của nợ là vinh quang tối thượng mà chịu đựng chứ.
— “Thế gia chính là như , mặt thì cũng mặt mục nát.” Diêu Linh .
— “Nghe hình phạt kim vàng xuyên móng ngọc ban đầu là dùng kim thêu đ.â.m khe giữa móng tay và thịt, khi đ.â.m xuyên qua bề mặt móng thì cứ để treo lủng lẳng ngón tay, dùng thủy tinh vụn đính lên vết thương, mô phỏng bộ bảo vệ móng tay của quý nhân… Mãi đến mấy chục năm , bà nội bất chấp ý kiến phản đối, đích sửa tộc quy, mới sửa hình phạt bằng kim thành như bây giờ.”
Diêu Linh xong, chỉ Thẩm Ninh Tuệ, mà ngay cả ánh mắt Tiểu Phương cô cũng trở nên khác lạ.
Nhìn vẻ mặt Tú Phân chút sợ hãi, Diêu Linh vội vàng :
— “Đó là chuyện của . Bây giờ chỉ cần nhẹ nhàng đ.â.m một cái thế , đau, ngứa, qua loa cho xong, chẳng . Mọi thấy qua các thế gia khác thôi. Cả một bộ truyền thừa phong kiến bao nhiêu phong kiến, mục nát bấy nhiêu mục nát. Nhà họ Diêu là nhà sáng suốt nhất trong những gia tộc !”
Thấy vẻ mặt tin của Thẩm Ninh Tuệ, Diêu Linh nóng nảy:
— “Chị thật đấy! Không xa, chỉ riêng đám mò ngọc trai, thượng thực cục… nhà họ Hứa gia, nhà họ Lăng… Sau em gặp thì cẩn thận, nhà còn kinh khủng hơn nhà , biến thái hơn nhà họ Diêu bọn chị nhiều!”
— “Yên tâm , em gặp .” Thẩm Ninh Tuệ .
Có thể gặp một nhà họ Diêu nhờ bao nhiêu cơ duyên trùng hợp mới tương phùng. Với phận bối cảnh của cô, trừ khi giới thiệu, thì đa phần thể gặp của những gia tộc thế .
Đặc biệt là Thẩm Ninh Tuệ, học sinh khối tự nhiên, lấy một tế bào nghệ thuật, kiếp cơ bản vô duyên với mấy thế gia phong hoa tuyết nguyệt.
— “Thế thì chị cũng kể cho sự kinh khủng của họ!” Diêu Linh .
— “Thôi …” Thẩm Ninh Tuệ lắc đầu từ chối.
— “Phải , đến nhà họ Hứa thì…” Diêu Linh kiên trì .
— “Bọn em thật sự lắm …” Thẩm Ninh Tuệ ngừng lùi .
— “Đừng chạy! Mau chị kể tường tận đây!” Diêu Linh hét lớn, trực tiếp xông lên.
Hai rượt đuổi , náo loạn cả sân, để Tú Phân và Tiểu Phương lắc đầu bất đắc dĩ.
Mãi đến lúc , rốt cuộc bóng ma mà thôn Nhai Tử mang đến cho họ mới tan đôi chút…
Đầu sân, Diêu lão phu nhân rời , bước qua ngưỡng cửa trong, sắc mặt trắng bệch, hình khẽ loạng choạng, suýt ngã. May mà bên trong vài đỡ sẵn, thấy bà chống đỡ nổi liền tiến lên đỡ.
— “Phu nhân, chứ? Có cần gọi bác sĩ ạ?” Người bên cạnh căng thẳng hỏi.
— “Để bác sĩ chuyên tâm chăm sóc Diêu Tinh, nhất định chữa khỏi cho con bé.” Diêu lão phu nhân xua tay.
— “Vậy còn …”
— “Ta .” Bà chậm rãi . “Bọn trẻ tốn bao công sức khổ cực, cuối cùng mới đưa Diêu Tinh về, thể gục ngã lúc .”
Bà , hốc mắt đỏ lên, giọng bất giác nghẹn ngào.
Sau khi Diêu Tinh mất tích, truyền thừa của nhà họ Diêu gián đoạn, khó khăn lắm mới bồi dưỡng Diêu Linh. Khi Diêu Linh lớn lên, năng lực ngày càng thể hiện rõ, ít việc trong nhà họ Diêu giao cho con bé xử lý. Diêu lão phu nhân còn theo sát từng bước nữa.
Làm ngờ, buông lỏng cảnh giác một chút xảy chuyện. Lúc Diêu Linh ở Kinh Đô, những hành động nhỏ của con bé còn thể giấu; rời thì lập tức ém chuyện nữa.
Khi nhà họ Diêu phản ứng , Diêu Linh sớm đến gần thôn Nhai Tử, điện thoại gọi , tín hiệu mất luôn. Giao thông thập niên chín mươi phát triển, ai vị trí cụ thể thôn Nhai Tử, chỉ ở nơi giao giới tỉnh Nam và tỉnh Tây, phạm vi dãy núi rộng lớn vô cùng, dù nhà họ Diêu bản lĩnh phi thường cũng thể ngăn Diêu Linh.
Bất đắc dĩ, Diêu lão phu nhân đành đích rời Kinh Đô, sâu tỉnh Nam chờ tin tức.
Xe việt dã về thành phố, nhà họ Diêu lập tức nhận tín hiệu. Thấy xe của Diêu Linh chạy về hướng tỉnh Đông, Diêu lão phu nhân nhanh chóng đến huyện gần thôn Nhai Tử nhất trong tỉnh Đông để chờ đợi, lúc cuối cùng mới đón Diêu Linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-110-hao-mon-chong-lung.html.]
Sức khỏe bà cụ , luôn dẫn theo bác sĩ gia đình, tất cả đều sắp xếp để chăm sóc Diêu Tinh.
Đứa con gái mất tích mấy chục năm tìm thấy từ nơi hẻo lánh với bộ dạng như , dù chi tiết thôn Nhai Tử, kinh nghiệm của bà cụ cũng đoán bảy tám phần.
Lần Diêu Tinh thể cứu về, Diêu Linh thể bình an trở về, nhờ công Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ.
Ngay từ khi gặp Diêu Linh, Diêu lão phu nhân điều tra kỹ Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ. Hiểu rõ đôi con đáng thương chỗ dựa, mà họ duyên phận với nhà họ Diêu, bà cố gắng gượng tinh thần, diễn một màn kịch trong sân, thuận theo đó mà trao cho Tú Phân phận nhà họ Diêu.
Nếu Tú Phân chấp nhận, nhà họ Diêu sẽ là chỗ dựa vững chắc lưng bà. Nếu , chuyện vẫn theo ý Tú Phân như cũ.
như câu , ân lớn cần lời cảm ơn. Có những chuyện rõ ngược sẽ tạo áp lực nặng nề cho ; vì nhiều, chi bằng nhiều hơn.
Mãi đến lúc , xử lý xong chuyện của Tú Phân, Diêu lão phu nhân mới thở phào. Nghĩ đến đứa con gái chịu bao khổ cực, bà đau lòng tức giận.
— “Gọi một cuộc điện thoại đến tỉnh thành tỉnh Đông, liên lạc nhà họ Thịnh, nhà họ Diêu việc cần nhờ.” Bà vững , trầm giọng lệnh.
— “Phu nhân…”
Nghĩ đến thôn Nhai Tử, ánh mắt Diêu lão phu nhân lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi từng chữ:
— “Không diệt thôn , khó nguôi mối hận trong lòng !”
Vết thương của Diêu Tinh quá nặng, thiết y tế trong huyện đủ tiên tiến, tối hôm đó thủ tục chuyển viện. Sáng hôm , Diêu lão phu nhân dẫn theo nhóm Diêu Linh, Tú Phân, Thẩm Ninh Tuệ xuất phát đến tỉnh thành tỉnh Đông.
Sau khi sắp xếp thỏa cho Diêu Tinh, Diêu lão phu nhân nghỉ mà di chuyển đến một quán lịch sự, tao nhã.
— “Bà nội đang gặp khách quý bên trong.” Diêu Linh .
Tiểu Phương đang ở bệnh viện chăm Diêu Tinh, hôm nay chỉ ba : Diêu Linh, Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ.
Tầng cùng của quán nhà họ Diêu bao sảnh, Diêu lão phu nhân tiếp khách bên trong. Diêu Linh dẫn Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ sảnh ngoài, uống khẽ trò chuyện.
— “Khách quý?” Thẩm Ninh Tuệ khẽ nhướng mày, liếc trong.
Quán nhã nhặn kín đáo; cửa gỗ và bình phong hai lớp chắn kín tầm từ bên ngoài.
— “Nguyên lãnh đạo một tỉnh Đông, nửa năm nhận lệnh trung ương, thành bàn giao, sắp tới sẽ lên Kinh Đô nhậm chức.” Diêu Linh hạ giọng, dè dặt :
— “Nghe mới ngoài bốn mươi tuổi, tốc độ thăng tiến như tiền đồ vô lượng, kết giao nhiều kể xiết. Nhà họ Diêu mối quan hệ thế giao mới gặp một ; nếu thời điểm đặc biệt, sẽ từ chối thẳng thừng.”
Thẩm Ninh Tuệ chợt hiểu . Chẳng trách Diêu lão phu nhân đích đến, đầu trong thế hệ con cháu là Diêu Linh cũng ngoan ngoãn chờ ngoài.
Với địa vị hiện nay của nhà họ Diêu, khiến họ dè dặt như chỉ thể là nhân vật lớn, tương lai sẽ thường xuyên xuất hiện thời sự.
— “Chúng đợi ngoài, lát nữa thì tiễn khách chu đáo, tỏ lễ phép, quen mặt.” Diêu Linh .
Thẩm Ninh Tuệ gật đầu, hiểu. Đây là cách duy trì mối quan hệ bậc bề trong gia tộc. Kiếp , bố cô cũng từng dạy những việc tương tự, nên còn lạ lẫm.
Ngược , Tú Phân bên cạnh lập tức căng thẳng. Với bà, nhà họ Bạch là thế lực khổng lồ ở Kinh Đô; nhà họ Diêu còn vượt cả nhà họ Bạch, chuyện khó tin, vượt qua giới hạn tưởng tượng của bà.
Mà đến cả Diêu lão phu nhân cũng thận trọng và dè dặt khi tiếp đón vị khách quý hôm nay, chỉ nghĩ thôi là Tú Phân chút thấp thỏm lo lắng:
— “Quan lớn như … là dì tránh nhé. Dì sợ lỡ bất cẩn sai điều gì, mất mặt là chuyện nhỏ, thể liên lụy đến nhà họ Diêu…”
— “Có gì mà liên lụy chứ, bây giờ dì là một thành viên của nhà họ Diêu .” Diêu Linh : “Với lát nữa , chúng dậy, chào hỏi lễ phép tiễn khách là , đơn giản thôi.”
— “…”
— “Cháu gặp ông , cũng khá căng thẳng.” Diêu Linh Tú Phân: “Chúng cùng lấy hết can đảm thử một , thành công , kinh nghiệm sẽ sợ nữa.”
Tú Phân còn định từ chối. Thế nhưng giây tiếp theo, chỉ tiếng “két” vang lên, cửa gỗ từ từ đẩy , hai bóng chậm rãi bước từ bên trong.
— “Trước tiên dậy, cúi đầu, đợi bà nội giới thiệu chúng thì ngẩng đầu lên. Bất kể đối phương gì đều mỉm tao nhã. Nếu quá căng thẳng tao nhã thì nở nụ ngại ngùng, đó theo bà nội tiễn khách là .” Diêu Linh nhanh đầu dậy, hiệu cho Thẩm Ninh Tuệ theo khẽ nắm tay Tú Phân, dẫn theo hai cùng tươi bước lên.
Diêu lão phu nhân và vị khách quý sóng vai bước .
Vừa bàn xong chuyện của Diêu Tinh và thôn Nhai Tử, sắc mặt cả hai đều vô cùng nặng nề.
Mãi đến khi thấy Diêu Linh dẫn lên đón, Diêu lão phu nhân mới nở nụ , :
— “Đây là cháu gái Diêu Linh, hai vị là…”
Không đợi Diêu lão phu nhân giới thiệu xong, vị khách quý vô cùng kinh ngạc :
— “Ninh Tuệ?”
Nghe vị khách quý gọi tên Thẩm Ninh Tuệ, tất cả đều sững sờ.
Thẩm Ninh Tuệ ngẩng đầu lên. Khi rõ dung mạo mặt, cô cũng nhịn ngạc nhiên:
— “Chú… Chú Thịnh?”
Vị khách quý hôm nay của Diêu lão phu nhân ai khác chính là Thịnh Vân Tế, của Thịnh Tiểu Mãn, bạn cùng phòng thời cấp ba của Thẩm Ninh Tuệ.
Vụ án học sinh trường Trung học S nhảy lầu tự tử năm đó, Thịnh Tiểu Mãn đổ oan. Dưới sự dẫn dắt cố ý của hung thủ là bác sĩ tâm lý, cô suýt nữa nhảy lầu tự sát, ôm nỗi oan ức mà chết, tạo cơ hội cho hung thủ thoát tội.
May mà Thẩm Ninh Tuệ kịp thời phát hiện, kéo Thịnh Tiểu Mãn từ bờ vực cái c.h.ế.t trở về.
Do bố Thịnh Tiểu Mãn ly hôn, bố quanh năm ở ngoài, hỏi han, Thẩm Ninh Tuệ điện thoại của bố cô , chỉ đành gọi đầu tiên trong sổ danh bạ. Chủ nhân điện thoại đó chính là chú út của Thịnh Tiểu Mãn, Thịnh Vân Tế.
lúc Thịnh Vân Tế đang ở Kinh Đô, kịp thời đến trường Trung học S tìm hiểu chi tiết vụ án. Trong quá trình trao đổi với Thẩm Ninh Tuệ, hai gặp , chuyện vô cùng hợp ý.
Dưới áp lực của Thịnh Vân Tế, hung thủ nhanh chóng sa lưới. Dưới sự sắp xếp của nhà, Thịnh Tiểu Mãn cũng rời khỏi nơi đau lòng là Kinh Đô, đoàn tụ với bố .
Chuyện lúc đó gây chấn động cả Kinh Đô, thoáng cái mấy tháng trôi qua, ngờ Thẩm Ninh Tuệ gặp Thịnh Vân Tế trong cảnh thế .
— “Khách quý của Diêu lão phu nhân là chú…” Thẩm Ninh Tuệ kinh ngạc , đột nhiên nhớ lúc Thịnh Vân Tế đến trường Trung học S, bộ lãnh đạo trường S đều xuất hiện, trông vô cùng cẩn thận. Cô còn loáng thoáng hiệu trưởng gọi Thịnh Vân Tế là “bí thư”.
Với địa vị xã hội của lãnh đạo trường Trung học S, một bí thư bình thường tuyệt đối thể khiến họ căng thẳng đến mức . Lúc đó Thẩm Ninh Tuệ đoán chức vụ của Thịnh Vân Tế tầm thường.
Làm cũng ngờ , … tiền đồ vô lượng thế !
— “Chú cũng ngờ gặp cháu ở đây.” Thịnh Vân Tế : “Vậy nữ hùng liều c.h.ế.t thôn Nhai Tử, dẫn dắt cứu chính là cháu ?”
— “Không cháu, cháu thôn Nhai Tử ở .” Thẩm Ninh Tuệ vội ôm Tú Phân : “Năm đó khi còn là trẻ sơ sinh, vì một chuyện mà cháu lưu lạc đến thôn Nhai Tử, lớn lên ở đó. Thôn Nhai Tử hẻo lánh, ngoài khó tìm thấy. Lần cháu dẫn chúng cháu về cứu .”
nguyenhong
Nghe , Thịnh Vân Tế chầm chậm di chuyển ánh mắt, cuối cùng dừng Tú Phân.
Không là ảo giác của Thẩm Ninh Tuệ , cô luôn cảm thấy ánh mắt Thịnh Vân Tế Tú Phân chút kỳ lạ, thời gian dừng bà cũng lâu hơn một chút.
giây tiếp theo, Thịnh Vân Tế nở nụ dịu dàng, với Tú Phân:
— “Hóa cô chính là của Ninh Tuệ. họ Thịnh, tên Vân Tế trong câu trực quải vân phàm tế thương hải*, hân hạnh gặp.”
(*Câu thơ nổi tiếng của Lý Bạch, nghĩa là căng buồm vượt biển xanh)
Nói xong, Thịnh Vân Tế chủ động đưa tay với Tú Phân.