Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 132: Chỉ Là Món Đồ Chơi

Cập nhật lúc: 2025-09-19 10:49:20
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lăng Gia Thạch thầm mừng vì hôm nay nhanh nhạy chủ động tay. Nhân lúc Lăng Mai và Thẩm Ninh Tuệ chạm mặt, “thăm dò” , giúp chuẩn tâm lý, tránh xảy chuyện vui.

nguyenhong

Bữa tối chuẩn xong. Lăng Gia Thạch hành lễ với , ung dung theo Tiểu Trần đến phòng ăn, rằng khi , Lăng Mai ngay ngắn nhưng cảm xúc thể che giấu nữa.

Bà đập mạnh nắp ấm xuống chén:

— Cái con nhỏ Thẩm Ninh Tuệ còn dính dáng đến nhà họ Bạch. Chẳng nó chỉ là con nhà quê thi đỗ lên đây ? Bố là con bạc, là công nhân nhà máy, chị gái thì lẳng lơ… Cả gia đình bốn đều là dân quê chính gốc, tự dưng dự tiệc mừng thọ của Bạch Khải Trí, thậm chí cả nó cũng đến?

Sau khi thi đại học, Thẩm Ninh Tuệ nổi đình nổi đám một thời, nào là thứ ba tỉnh, nào là bác sĩ nhỏ dũng cảm cứu . Nếu thi đại học mới liên quan đến nhà họ Bạch, Lăng Mai thấy lạ.

tiệc mừng thọ của Bạch Khải Trí tổ chức hai năm — lúc đó, đừng thi đại học, ngay cả trường ở Kinh Đô Thẩm Ninh Tuệ còn học. Vậy mà lúc đó cô thể tham dự tiệc mừng thọ, chứng tỏ cô đơn giản như vẻ bề ngoài!

Thấy Lăng Mai kinh ngạc và tức giận, cô Ngọc vội vàng quỳ xuống:

— Cô Ngọc việc , bỏ sót thông tin quan trọng, xin phu nhân trách phạt!

Lăng Mai sa sầm mặt cô Ngọc vài giây, miễn cưỡng nới lỏng bàn tay đang nắm chặt chén :

— Thôi bỏ , bảo cô việc đơn giản, chuyện trách cô .

Bên cạnh con trai đột nhiên xuất hiện một nữ sinh viên đại học, Lăng Gia Thạch còn mời khách, tự xuống bếp nấu ăn cho cô. Ngay khi nhận tin, Lăng Mai cảnh giác cao độ.

Nếu Thẩm Ninh Tuệ là Kinh Đô, dù đào sâu ba tấc đất, Lăng Mai cũng thể moi phận mười tám đời tổ tông. cô sinh ở thôn Phúc Thủy, một thôn làng nhỏ hẻo lánh và nghèo khó.

Vào thập niên chín mươi, mạng lưới thông tin phát triển. Muốn điều tra, cử khắp hang cùng ngõ hẻm dò hỏi, hoặc trực tiếp xem hồ sơ. Thôn Phúc Thủy quá xa xôi: từ Kinh Đô đến tỉnh Nam, hoặc tàu mấy ngày, đợi hơn nửa tháng mới tin. Hoặc chi tiền lớn cho dò la. Chỉ riêng chi phí và công sức là gánh nặng.

Một cô gái nhỏ như Thẩm Ninh Tuệ, đáng để Lăng Mai tốn nhiều tâm sức. Vì bà bỏ cách phiền phức là khắp nơi dò hỏi, áp dụng phương pháp đơn giản và thô bạo nhất:

Bỏ tiền nhờ tìm hồ sơ, chép gửi đến.

Cử gọi điện thoại về quê hỏi thăm tình hình chung.

Thôn Phúc Thủy quá lạc hậu, thậm chí điện thoại cũng hiếm. Cuối cùng cuộc gọi chỉ dừng ở thị trấn, hỏi qua loa vài câu. Nếu là một cô gái nông thôn bình thường, việc chẳng hỏi gì. gia đình Thẩm Ninh Tuệ quá nổi tiếng, chỉ riêng Thẩm Dũng cũng đủ để bàn tán ba ngày ba đêm.

Vừa xuất của Thẩm Ninh Tuệ, Lăng Mai định hình ngay: dây dưa với Lăng Gia Thạch chỉ vì tiền nhà họ Lăng. giờ dính đến cả nhà họ Bạch!

Nhà họ Bạch, dù kém xa nhà họ Lăng, nhưng vẫn là thế lực mới nổi, đặc biệt hậu thuẫn từ nhà họ Kỷ. Sao một cô gái nhà quê như Thẩm Ninh Tuệ liên quan ?

trách phạt cô Ngọc, nhưng trong lòng cô Ngọc vô cùng lo lắng. Thấy Lăng Mai nhíu mày, cô Ngọc chủ động xin nhận nhiệm vụ:

— Ban đầu cứ tưởng gốc gác Thẩm Ninh Tuệ ở nông thôn khó điều tra, chỉ xem qua loa. Giờ liên quan nhà họ Bạch, chi bằng bắt đầu từ phía nhà họ Bạch…

Lăng Mai liếc cô Ngọc, dặn dò:

— Bắt đầu từ nhân viên, hầu nhà họ Bạch, cố gắng đừng kinh động đến nhà họ Bạch.

— Vâng, ngay. — Cô Ngọc hành lễ lui ngoài.

Tỉnh Nam quá xa, tay nhà họ Lăng vươn tới. ở Kinh Đô, điều tra chút gì đó thì khó. Đặc biệt, địa vị xã hội nhà họ Bạch bằng nhà họ Lăng, quan hệ ăn, cô Ngọc quen nhiều nhân viên trong công ty của Bạch Khải Trí.

Chưa đầy nửa tiếng, cô Ngọc thu hoạch. Bà cầm tấm ảnh, đại sảnh đưa cho Lăng Mai.

Lăng Mai nhận lấy. Đó là tấm ảnh gia đình nhà họ Bạch. Thập niên chín mươi, ảnh màu phổ biến, nhưng tấm ảnh vẫn là đen trắng. Trong ảnh, bốn đứa con họ Bạch còn nhỏ, Bạch Khải Trí và vợ ông, Kỷ Thư Hoa, vẫn còn trẻ. Là gia chủ nhà họ Lăng, Lăng Mai từng thấy dáng vẻ thời trẻ của Kỷ Thư Hoa, nhưng giờ ảnh, bà khó hiểu.

Cô Ngọc chỉ gương mặt trẻ trung của Kỷ Thư Hoa:

— Phu nhân thấy , dáng vẻ của Thẩm Ninh Tuệ giống…

Lăng Mai sững , tay run nhẹ:

— Thẩm Ninh Tuệ liên quan đến nhà họ Kỷ?

Nếu nhà họ Bạch ở vị thế thấp hơn nhà họ Lăng, thì chẳng . nếu cô là nhà họ Kỷ, chuyện khác.

Cô Ngọc lắc đầu:

— Rốt cuộc Thẩm Ninh Tuệ và quan hệ gì với nhà họ Bạch, những hầu và nhân viên cũng rõ. chắc chắn hôm tiệc mừng thọ, họ trộn với nhà Bạch, từ đầu đến cuối thấy Kỷ Thư Hoa.

— Trông giống Kỷ Thư Hoa, trộn với nhà họ Bạch… — Lăng Mai nhíu mày, tìm điểm mấu chốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-132-chi-la-mon-do-choi.html.]

Cô Ngọc nhắc:

hầu nhà Bạch , của Thẩm Ninh Tuệ còn giống Kỷ Thư Hoa hơn cả cô . Một phụ nữ bốn mươi tuổi đang ở độ xuân sắc, còn Kỷ Thư Hoa vì bệnh sớm già nua, hình dạng…

Lăng Mai lập tức hiểu, mặt lộ vẻ ghê tởm:

— Ý cô là… Bạch Khải Trí vụng trộm, Thẩm Ninh Tuệ là con hoang do ông nuôi ở ngoài?

— Chỉ như mới giải thích họ giống Kỷ Thư Hoa, trộn với nhà Bạch. Hai con vệ sĩ cận đón từ thôn NinhThủy , điểm dừng đầu là biệt thự thành phố tỉnh Nam, đó đến Kinh Đô dự tiệc. Ở tiệc mừng thọ, cô cứu , việc , nhưng nhà họ Bạch phong tỏa tin tức, cho danh phận lợi lộc. — Cô Ngọc .

Lăng Mai suy nghĩ. Bạch Khải Trí lấy Kỷ Thư Hoa xuất khoa bảng, miễn cưỡng bước qua ngưỡng cửa các gia tộc hào môn ở Kinh Đô. một gia tộc hào môn thực sự vững mạnh, chỉ dựa tài năng gia chủ. Thế hệ con cháu, truyền thống lâu đời mới là nền tảng.

Khổ nỗi các con Bạch Khải Trí đứa nào cũng kém cỏi. Đứa cháu trai út giỏi nhất cũng thành tích nổi bật. Ông khao khát con cháu đỗ đạt, ai ở Kinh Đô cũng . Bây giờ ông bỏ mặc một đỗ Thám Hoa của tỉnh mà hỏi han gì. Ngoài việc đó là con ngoài giá thú dám nhận về nhà, sợ Kỷ Thư Hoa phát hiện, còn cách giải thích nào khác?

Hơn nữa, lúc nãy khi chuyện với Thẩm Ninh Tuệ, Lăng Mai đề nghị bồi thường một khoản tiền để cô rời xa Lăng Gia Thạch. Sáu trăm tệ là ít, nhưng với nông thôn thì con nhỏ. Vẻ mặt khinh thường của Thẩm Ninh Tuệ, coi trọng tiền lẻ đó, cho thấy cô tiêu tiền hào phóng như thành phố. Chắc chắn nhà họ Bạch ngấm ngầm chu cấp tiền bạc, mới để cô sống sung túc như

Lăng Mai vốn coi thường Thẩm Ninh Tuệ, giờ moi “xuất ” giấu kín của cô, càng thêm ghê tởm và khinh miệt.

— Nếu nó thật sự từ nông thôn mà vươn lên đến hôm nay, còn thể coi trọng một chút, ai ngờ chỉ là đứa con hoang. — Lăng Mai .

Nghĩ đến sự quan tâm của Lăng Gia Thạch đối với Thẩm Ninh Tuệ, bà càng tức giận:

— Chỉ vì một đứa con hoang như mà Gia Thạch còn cố tình chạy về một chuyến, cảnh cáo động đến nó. Cô xem con trai trúng một thứ như chứ!

Nếu Lăng Mai gì mà Lăng Gia Thạch tự thú nhận, lẽ bà sẽ con trai ảnh hưởng, thuận theo suy nghĩ của . khi ngóng tin tức từ ngoài, một va chạm mấy vui vẻ với Thẩm Ninh Tuệ, việc thấy con trai bao nhiêu chuyện vì cô chỉ càng khiến bà thêm ghét bỏ.

Cô Ngọc :

— Thiếu gia lớn tuổi mới rung động với một cô gái, khó tránh khỏi bốc đồng.

— Ban đầu còn tưởng chỉ là một sinh viên nông thôn thi đỗ lên, xuất nhưng kiêu ngạo, chỉ cần ném ít tiền là tự phận rút lui. Không ngờ phía còn quá khứ khuất tất như . Giờ chúng phô trương tiền bạc mặt nó, nó rời Gia Thạch thì e dễ ! — Lăng Mai tức giận .

từng tiểu tam gương, e là từ lâu Thẩm Ninh Tuệ quen với việc hổ. Lăng Mai cảm thấy hành động hôm nay thể phản tác dụng, chỉ khiến Thẩm Ninh Tuệ càng bám chặt Lăng Gia Thạch.

một ý . — Cô Ngọc lên tiếng.

— Ồ? Cô còn cách gì nữa ? — Lăng Mai cô Ngọc.

— Tuy Thẩm Ninh Tuệ xuất gì, nhưng dựa bản lĩnh của mà thi thành tích . Trí thông minh vượt xa thường, dung mạo cũng khá ưa . — Cô Ngọc .

— Sao cô còn khen con bé hoang đó nữa? — Lăng Mai vui.

Cô Ngọc :

— Thiếu gia thích cô vô cùng. Người thường “ngăn sông cấm chợ” bằng thuận theo tự nhiên. Thay vì cản trở, chi bằng tác thành. Thu nhận Thẩm Ninh Tuệ phòng thiếu gia, giúp thiếu gia học hành, mở mang đầu óc. Đợi vài năm, thiếu gia chơi chán thì đuổi cô , cưới vợ hiền đức, môn đăng hộ đối…

Đôi mắt Lăng Mai khẽ nheo .

— Nếu nó thật sự xuất từ gia đình trong sạch, dù là gái quê, chúng cũng tiện sắp xếp. con hoang nhà họ Bạch dễ xử lý hơn. Nếu giải quyết , chúng và nhà họ Bạch còn thúc đẩy hợp tác. Dù cuối cùng trở mặt, nhà họ Bạch cũng thể vì một đứa con hoang mà chống đối. Họ còn vì danh tiếng dọn hậu quả cho nó. — Cô Ngọc .

Lăng Mai trầm ngâm, miễn cưỡng gật đầu. Bà Thẩm Ninh Tuệ vợ Lăng Gia Thạch, nhưng nếu chỉ nha thông phòng, tiểu thì chấp nhận . Dù cũng chỉ là một món đồ chơi, chơi xong vứt , vẫn sẵn lòng cho con trai chút tự do.

— Chỉ là tính cách con nhỏ đó dễ ưa, thấy mài giũa một chút mới cho nhà họ Lăng . — Lăng Mai .

— Phu nhân yên tâm, nhốt vài ngày, dù ngựa hoang hung hăng thế nào cũng ngoan. Chuyện cứ để lo, nhất định sẽ phu nhân hài lòng. — Cô Ngọc .

— Cô là hiểu rõ quy củ nhà họ Lăng nhất, cô đích tay, yên tâm. — Lăng Mai nhấn mạnh hai chữ “quy củ”.

Nói xong, bà vịn tay cô Ngọc, thong thả dậy về phòng ăn.

Lăng Gia Thạch đang dùng bữa, thấy đến, lập tức đặt đũa xuống dậy. Khi Lăng Mai xuống, mới tiếp tục ăn.

Để giữ nhan sắc, ngày thường Lăng Mai ăn ít bữa tối, chỉ uống một bát cháo yến sào. Hôm nay bà chỉ uống cháo mà còn dùng một đĩa điểm tâm nhỏ.

Lăng Gia Thạch kìm ngẩng đầu :

— Hôm nay tâm trạng ?

— Cũng tạm. Làm , mong con cái bình an vui vẻ. Con trai vui, tự nhiên cũng vui theo. — Lăng Mai .

Lăng Gia Thạch miễn cưỡng nhếch mép .

Từ hôm đó, còn cơ hội gặp Thẩm Ninh Tuệ. Quay , phát hiện dường như trong nhà nhận điều gì đó.

Loading...