Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Chương 204: Cầu Hôn
Cập nhật lúc: 2025-09-30 13:36:55
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
So với nhà họ Hoắc, Thẩm Ninh Tuệ những điểm yếu của .
Từ nhỏ, những sinh trong gia tộc danh giá hưởng nền giáo d.ụ.c tinh hoa vượt xa thường. Thẩm Ninh Tuệ nhận điểm từ Hoắc Đình.
Tuy những còn của nhà họ Hoắc kém hơn Hoắc Đình một chút, nhưng so với Thẩm Ninh Tuệ thì họ vẫn giỏi hơn nhiều.
Thẩm Ninh Tuệ cũng những phẩm chất mà nhà họ Hoắc vô cùng ngưỡng mộ.
Cô chỉ thông minh mà còn vô cùng may mắn.
Vận may bao gồm cả tài năng bẩm sinh, trí tuệ, vận khí, tài lộc và nhiều thứ khác nữa. Bắt đầu từ chuyện ở thôn Ninh Thủy, những việc Thẩm Ninh Tuệ đều là chuyện lớn. Cuộc đời cô quỹ đạo, nếu gì bất ngờ xảy thì thành tựu trong tương lai của cô sẽ thua kém nhà họ Hoắc.
Ai thích một thông minh tài giỏi chứ, huống hồ còn tiền đồ vô hạn. Vì càng về , sự nhiệt tình của nhà họ Hoắc những giảm chút nào mà còn ngày càng nồng nhiệt hơn.
Mỗi ngày Thẩm Ninh Tuệ đều vật lộn sống sót giữa những lời tâng bốc ngớt. May mà lâu , cuối cùng tàu sân bay cũng vượt biển, đến gần eo biển nhà họ Hoắc.
Sáng sớm, cùng với tiếng “ầm ầm” vang dội, tàu kéo kéo theo tàu sân bay tiến eo biển.
Để con quái vật khổng lồ thể thuận lợi qua, eo biển cấm vận ba ngày, đặc biệt dành riêng luồng đường biển để tàu sân bay đủ thời gian từ từ qua.
Tàu sân bay vốn như một chiếc thuyền giấy nhỏ biển. Giờ đây khi những chiếc thuyền nhỏ trong eo biển để so sánh, nó vẻ vô cùng to lớn.
Thẩm Ninh Tuệ và Hoắc Đình cao, nó từ từ qua, thành công tiến thêm một bước về phía tổ quốc.
“Qua eo biển , qua một vùng biển quốc tế nữa là thể đến hải phận Hoa Quốc, chính thức do Hoa Quốc tiếp nhận.” Thẩm Ninh Tuệ tàu sân bay dần xa khi qua eo biển, : “Không ngày nào nó mới thể cập cảng Hoa Quốc.”
“Đại diện Hoa Quốc ước tính thời gian, dự kiến một tháng tàu Varyag sẽ đến nơi thuận lợi.” Hoắc Đình .
“Một tháng , tức là... tháng một?” Thẩm Ninh Tuệ hỏi.
“Ừm.” Hoắc Đình gật đầu, thấy vẻ mặt Thẩm Ninh Tuệ gì đó khác lạ nên cất tiếng hỏi: “Ninh Tuệ, em ?”
Thẩm Ninh Tuệ hít một thật sâu, một lúc lâu mới : “Không gì, em chỉ vui quá thôi...”
Theo tiến trình ở kiếp của cô, đến tháng ba thì tàu Varyag mới chính thức cập cảng.
bây giờ, tháng một thể đến đích, sớm hơn hẳn hai tháng so với lịch sử trong ký ức của Thẩm Ninh Tuệ!
Hành trình trở về thì lộ trình vẫn như cũ, về cơ bản quá nhiều đổi. Biến duy nhất chính là việc tránh cơn bão biển. Nhờ sự cảnh báo của Thẩm Ninh Tuệ, thủy thủ vốn hy sinh sống sót, những tổn thất do cơn bão tàn phá cũng đều tránh khỏi.
Tàu kéo sóng thần phá hủy, tàu Varyag cũng trở nên ọp ẹp hơn, do đó cần sửa chữa biển mà trực tiếp vượt qua vùng biển để tiếp tục hành trình, vì thế mới rút ngắn hẳn hai tháng.
Không một ai chuyện , cả thế giới chỉ Thẩm Ninh Tuệ bí mật .
Để thành nó, Thẩm Ninh Tuệ nỗ lực gần hai năm trời, tạm dừng việc học, đến nơi đất khách quê xa xôi, chịu bao nhiêu ấm ức, trải qua vô khổ cực.
Nay cuối cùng tâm nguyện cũng thành, tất cả mồ hôi công sức bỏ đều vô cùng xứng đáng.
Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu cam nhuộm khắp cả vùng biển. Thẩm Ninh Tuệ bầu trời và mặt biển phía xa, chiếc tàu sân bay đang từ từ rời , trong lòng ngập tràn niềm vui sướng và xúc động.
Thấy Hoắc Đình nghi hoặc , Thẩm Ninh Tuệ kìm mà ôm chầm lấy .
Có những chuyện, cô thể chia sẻ với Hoắc Đình, nhưng cô chia sẻ tâm trạng lúc của cho : “Hoắc Đình, chúng cùng những việc ? Chúng cùng nỗ lực, để thế giới ngày một hơn.”
Hoắc Đình cúi đầu Thẩm Ninh Tuệ. Mặt biển phản chiếu ánh sáng màu cam, từng tia sáng li ti chiếu đáy mắt cô, còn rực rỡ hơn cả ngàn vạn vì trời.
Tim khẽ rung động. Anh cúi đầu ngắm một lát nhẹ giọng : “Ninh Tuệ, em ở bên mãi mãi ?”
“Đương nhiên .” Thẩm Ninh Tuệ mỉm .
Lông mi Hoắc Đình khẽ run. Anh lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi , đó nhẹ nhàng mở mặt Thẩm Ninh Tuệ.
Một chiếc nhẫn kim cương chạm khắc tinh xảo, lấp lánh ánh hoàng hôn, tỏa thứ ánh sáng chói lòa rực rỡ.
"Thực mua chiếc nhẫn từ mấy năm . Anh còn mua cả hòn đảo và du thuyền mà em thích nhất. Vốn dĩ định đợi đến ngày đầu năm mới sẽ cầu hôn em..."
"Ninh Tuệ, quãng đời còn em thể ở bên ? Chúng cùng những việc , cùng ngắm bình minh và hoàng hôn."
Thẩm Ninh Tuệ ngẩn ngơ chiếc nhẫn kim cương, ngờ Hoắc Đình cầu hôn cô lúc .
Ngoài dự đoán, nhưng cũng trong dự liệu.
Trong nháy mắt, cô và Hoắc Đình quen nhiều năm .
Kể từ khi trùng phùng ở Kinh Đô, họ thường xuyên ở bên . Sau nắm tay ở đảo Lộ, hai chính thức trở thành yêu, thoáng chốc cả hai quen và gắn bó bao nhiêu năm.
Từ thời thiếu nữ gặp ở huyện Ninh Bình, đến nay cô đồng hành cùng đến tuổi thanh niên.
Thẩm Ninh Tuệ học chuyên ngành y, thời gian học tập dài hơn sinh viên đại học bình thường nhiều. Vì khi yêu định trong thời gian học đại học, ít sinh viên sẽ sớm xác định chuyện , dù kết hôn thì cũng sẽ đính hôn .
Cô một bạn trai định như Hoắc Đình, ít bạn học cũng từng hỏi cô về chuyện đính hôn, kết hôn. Thẩm Ninh Tuệ đều lấy lý do việc học là quan trọng, sức khỏe để lấp l.i.ế.m cho qua.
Thoáng chốc cô sắp nghiệp, quả thực chuyện giữa cô và Hoắc Đình thể đưa kế hoạch, chỉ là... trong lòng Thẩm Ninh Tuệ chợt lóe lên vài ý nghĩ, cả lập tức chìm mạch suy nghĩ.
Hoắc Đình thấy nụ mặt cô từ từ tắt dần, lông mày khẽ nhíu như đang nghĩ đến chuyện gì đó nghiêm trọng, lòng chùng xuống, vội vàng : "Trước đây rõ ràng chúng là đợi em nghiệp thạc sĩ, thậm chí là tiến sĩ mới tính đến những chuyện . Là đường đột quá."
Anh cất chiếc nhẫn , với Thẩm Ninh Tuệ: "Cứ coi như đang tập dượt một . Lần thể hiện lắm, sẽ cố gắng hơn."
Nói xong, Hoắc Đình tiếp tục chủ đề nữa mà nhanh chóng chuyển sang những chuyện khác. Anh giới thiệu cho Thẩm Ninh Tuệ lộ trình trở về của tàu sân bay, tình hình kinh tế châu Á, kế hoạch sắp tới của nhà họ Hoắc và nhiều chuyện khác.
nguyenhong
Đây đều là những nội dung Thẩm Ninh Tuệ thích , nhưng lúc cô lọt tai .
Hoắc Đình là một chừng mực. Cô chỉ do dự một chút, Hoắc Đình thấu tâm tư của cô nên lập tức lùi về vị trí cũ, cho Thẩm Ninh Tuệ cảm thấy chút khó xử nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/chuong-204-cau-hon.html.]
trong lòng Thẩm Ninh Tuệ hiểu rõ, ngoài mặt thì giả vờ như chuyện gì, nhanh chóng cho qua chuyện , nhưng chắc chắn trong lòng sẽ buồn.
Dù thì mới bản chuẩn cho màn cầu hôn lâu, nhẫn kim cương cũng mua từ mấy năm , còn mua cho cô hòn đảo và du thuyền mà cô thích nhất...
Trước hôm nay, Hoắc Đình bao giờ tiết lộ những điều với cô. Tấm lòng giấu kín trong tim, cẩn thận trân trọng suốt mấy năm trời.
Thẩm Ninh Tuệ tự hỏi, cảm thấy bản cô thể thực hiện một cách chu đáo và kiên nhẫn đến .
Giữa cô và Hoắc Đình, luôn luôn là Hoắc Đình chủ động hơn, nhường nhịn nhiều hơn cho tình cảm .
Vậy thì liệu cô nên thẳng thắn hơn trong một chuyện ?
"Hoắc Đình, thật , em cũng từng nghĩ đến chuyện của chúng ." Thẩm Ninh Tuệ .
Hoắc Đình khựng , cúi đầu nghiêm túc cô.
"Anh đấy, từ nhỏ sức khỏe em . Lần đầu chúng gặp , em mười lăm tuổi nhưng trông chỉ như mười hai, mười ba tuổi, nhỏ hơn bạn bè cùng trang lứa nhiều. Cũng may lúc đó mất trí nhớ, tuổi tâm lý còn nhỏ hơn cả em..."
Nhớ đầu gặp gỡ, khóe môi Thẩm Ninh Tuệ cong lên một nụ nhàn nhạt.
Cả huyện Ninh Bình chìm trong cơn mưa bão xối xả, dường như cả thế giới đều mang một màu xám xịt u ám. Trong ký ức của cô, chỉ hai là màu sắc.
Một là ông Kỷ Minh Viễn, cho cô sự ấm áp của bậc bề .
Còn một chính là Hoắc Đình, như một con mãnh thú kiêu ngạo khó thuần, liều bảo vệ cô.
Lúc đó, về mặt thể chất thì Thẩm Ninh Tuệ mười lăm tuổi, nhưng tuổi tâm lý của cô lớn hơn vài tuổi.
Hoắc Đình thì ngược với cô. Tuổi thể chất của lớn hơn Thẩm Ninh Tuệ, nhưng vì mất trí nhớ nên tuổi tâm lý như một tờ giấy trắng.
Thẩm Ninh Tuệ yếu ớt, suýt chút nữa bắt nạt, Hoắc Đình bảo vệ cô. Mấy ngày đó hai nương tựa lẫn , quả thực là sự bổ sung hảo.
"Những năm gần đây nhờ sự giúp đỡ của ông Kỷ, sức khỏe của em khá hơn một chút, cũng cao lớn hơn, sắc mặt hơn nhiều, trông khác gì bình thường. trong lòng em rõ, so với bình thường thì em vẫn còn kém nhiều."
Thẩm Ninh Tuệ là xuyên tới đây. Khi cô xuyên đến, cơ thể ngã xuống đất, dần dần lạnh .
Trước khi Kỷ Minh Viễn chăm sóc, cơ thể dựa linh hồn của Thẩm Ninh Tuệ để duy trì chút tàn. Sau tuy Kỷ Minh Viễn chăm sóc cô , nhưng dù nền tảng cũng quá yếu, những chuyện sức thể đổi .
Lấy ví dụ như chuyện đàm phán ở nước ngoài . Người bình thường hợp khí hậu thì chỉ mắc những bệnh vặt, một thời gian thích nghi là sẽ khỏi ngay.
Thế nhưng Thẩm Ninh Tuệ sốt cao liên tục mấy ngày, Hoắc Đình lo đến mức suýt chút nữa điều máy bay riêng đến đón Kỷ Minh Viễn qua.
Hai năm , trong tiệc mừng thọ của Diêu lão phu nhân, vì gây rối mà nhà họ Tiêu suýt nhà họ Diêu đuổi ngoài. kể từ đó, việc kinh doanh của nhà họ Tiêu cũng sa sút phanh.
Nhà họ Tiêu tức tối đến mức ch.ó cùng rứt giậu, tung tin đồn thất thiệt về Tú Phân và Thẩm Ninh Tuệ ở khắp nơi trong Kinh Đô. Trong đó một lời công kích cá nhân rằng Thẩm Ninh Tuệ là một kẻ ốm yếu bệnh tật, ai cưới cô thì đó xui xẻo. Bản cô sống đến già là may mắn lắm , e là cả đời cũng thể sinh con . Nếu cưới Thẩm Ninh Tuệ về nhà thì cứ chờ tuyệt tự .
Nghe thấy những lời đó, Thẩm Ninh Tuệ để tâm.
Mục tiêu cuộc đời của cô là phong phú bản , học hỏi thêm nhiều kiến thức, dùng năng lực của để những việc trong khả năng.
Trước nay cô từng hứng thú với chuyện sinh con đẻ cái.
Một khi cô bắt đầu học tập, cả sẽ đắm chìm trong sách vở, khác chuyện cô cũng chẳng thèm để ý, ăn uống cũng qua loa.
Tất cả những phẩm chất mà một nên , cô đều . Cuộc sống của cô cứ thế mà tạm bợ, sống cho qua ngày.
Cũng may những năm gần đây Hoắc Đình sống cùng cô. Hằng ngày khi lo xong việc của , còn chăm sóc chuyện ăn uống, sinh hoạt của Thẩm Ninh Tuệ, giám sát cô uống canh, uống thuốc, tuyệt đối cho phép Thẩm Ninh Tuệ hủy hoại cơ thể .
Vì , cách đây lâu khi ở tàu kéo, Thẩm Ninh Tuệ mới nghĩ đến việc dùng từ đảm đang để miêu tả Hoắc Đình. Anh thật sự là một bạn đời vô cùng hảo.
Cũng chính vì Hoắc Đình đối xử với cô, nên nay quan tâm đến chuyện con cái như Thẩm Ninh Tuệ, ngược cần suy nghĩ cho Hoắc Đình.
Cô hứng thú với trẻ con, nếu Hoắc Đình thích thì ?
Anh dịu dàng và kiên nhẫn như , nếu con thì nhất định sẽ nuôi dạy chúng . Thẩm Ninh Tuệ chắc thể cho những gì .
"Em rốt cuộc thể sống đến bao nhiêu tuổi, cũng chắc khi chúng kết hôn, em thể một vợ, ..." Thẩm Ninh Tuệ nhẹ giọng .
Không ai là sống khỏe mạnh, nhất là khi bây giờ cô nhiều việc , cả cuộc đời còn nhiều mục tiêu thành.
Vấn đề sức khỏe quá nặng nề, Thẩm Ninh Tuệ cách nào giải quyết. Thế nên cô cố gắng nghĩ đến, gạt những chuyện phiền lòng sang một bên, trân trọng tất cả những gì đang .
nếu cô kết hôn với Hoắc Đình, xây dựng một gia đình với thì cô bắt buộc đối mặt với những vấn đề . Cô thẳng thắn cho Hoắc Đình những lo lắng và khó khăn của .
"Vậy nên Ninh Tuệ, em từ chối là vì lý do ?" Hoắc Đình hỏi.
Thẩm Ninh Tuệ gật đầu. Thấy Hoắc Đình cau mày, vẻ tức giận, cô vội : "Anh giận ? là em , lẽ em nên sớm thảo luận những chuyện với mới đúng. Là do em quá ích kỷ, suy nghĩ đến những chuyện phiền lòng ..."
"Ninh Tuệ!" Lần đầu tiên Hoắc Đình ngắt lời cô: "Anh giận, nhưng giận vì chuyện đó."
"Hả?" Thẩm Ninh Tuệ ngẩn , ngơ ngác Hoắc Đình: "Vậy giận vì cái gì?"
Chẳng họ đang thảo luận chuyện ? Hoắc Đình bất mãn vì chuyện thì tức giận vì cái gì?
Thẩm Ninh Tuệ nghĩ mãi .
Nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, Hoắc Đình chợt nhận tuy và Thẩm Ninh Tuệ hiểu ý lẫn , nhưng duy chỉ chuyện , vì những băn khoăn riêng mà hai bao giờ thực sự trao đổi kỹ càng.
Họ ở bên bao nhiêu năm, quả thực quá ăn ý, quá hiểu đối phương.
Chính vì sự thấu hiểu , ngược khiến họ lá che mắt.
Hoắc Đình tự cho rằng hiểu Thẩm Ninh Tuệ, mà Thẩm Ninh Tuệ cũng tự cho rằng hiểu Hoắc Đình.
Trong vấn đề , cả hai đều dùng lối suy nghĩ thông thường để phán đoán đối phương, nhưng thực tế, trớ trêu thì cả hai đều là thường.