Em Gái Nữ Phụ Độc Ác Trở Thành Đoàn Sủng Hào Môn ( Dịch Full ) - Ngoại Truyện : Kiếp Trước – Huyện Ninh Bình
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:22:21
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nước , nước !!!"
"Mau chạy !!!"
"Nhà tù nước... Đây là nhà tù nước... Đừng để kẹt ở trong, mau ngoài, nhanh nhanh nhanh!"
Đám đông hỗn loạn, tất cả đều hoảng sợ chạy ngoài. Tuy nhiên càng như thì càng chen chúc ở cửa thoát .
Sức khỏe của Thẩm Ninh Tuệ , gầy gò nhỏ bé, ngày thường tàu vất vả . Trong tình huống khẩn cấp thế , cô gần như chút khả năng tự vệ nào đám đông nhấc bổng lên, hai chân lơ lửng giữa trung đẩy giữa.
Người phía , phía vẫn cứ đẩy tới. Thẩm Ninh Tuệ chỉ cảm thấy tức n.g.ự.c khó thở, đó mắt tối sầm , thậm chí còn kịp bất kỳ suy nghĩ nào thì cả sắp ép đến ngất .
nguyenhong
May mà đúng lúc , một đôi bàn tay to lớn xuyên qua đám đông, túm lấy Thẩm Ninh Tuệ kéo lên cao.
Không khí trong lành tràn phổi, Thẩm Ninh Tuệ gần như hít một thật sâu. Tầm phục hồi, cả cô lúc mới tỉnh táo trở .
Cảm giác đang giẫm lên thứ gì đó, cô cúi đầu xuống mới phát hiện , đó là mấy dân trong thôn Ninh Thủy đang cùng nâng cô lên cao hơn hẳn đám đông, để tránh cô đè chết.
Đi bán Kim Tuyến Liên là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Mỗi cùng Thẩm Ninh Tuệ và thôn trưởng ngoài đều lựa chọn kỹ càng.
Không chỉ phẩm chất mà còn sức khỏe, nhất là cao to vạm vỡ một chút.
Dù cũng là ở nơi đất khách quê , Thẩm Ninh Tuệ và thôn trưởng, một già một trẻ sức chiến đấu, nhất định những dân đủ cao to vạm vỡ bảo vệ, mới đến nỗi bắt nạt đến chết.
Ngày thường chỉ lo đề phòng gặp kẻ , ngờ còn thể gặp thiên tai. Lúc sức khỏe của những dân trong thôn phát huy tác dụng vô cùng lớn.
Dưới sự dẫn đầu của Đại Hạo, cả nhóm chỉ mở đường cho Thẩm Ninh Tuệ và thôn trưởng, mà còn giúp giải tán đám đông vốn đang chen chúc hỗn loạn, cuối cùng thành công giúp phần lớn thoát khỏi toa tàu.
Lúc tốp cuối cùng thoát khỏi toa tàu, mực nước trong toa dâng lên hơn một mét. Nhóm gần như là bơi ngoài.
Nước trong bể bơi trong vắt thấy đáy, bất kỳ tạp chất nào, bơi trong đó vô cùng an , chỉ cần bơi là .
lúc , nước ở huyện Ninh Bình chảy đến từ khắp nơi.
Có dòng chảy từ đỉnh núi xuống, mang theo vô bùn cát, đá sỏi, cành cây.
Có dòng chảy xô qua nhà cửa của dân xung quanh, cuốn trôi vô đồ đạc, d.a.o kéo.
Trong dòng nước bẩn thỉu cuốn theo đủ thứ vật sắc nhọn, thể dễ dàng rạch nát da , đó vi khuẩn vượt quá tiêu chuẩn trong nước bẩn xâm nhập...
Chỉ cần tưởng tượng thôi, sắc mặt Thẩm Ninh Tuệ trắng bệch.
"Mau , mau , tránh xa dòng nước, lên chỗ cao... Nhanh nhanh!" Thẩm Ninh Tuệ lưng Đại Hạo, hét lớn với dân trong thôn.
Dân trong thôn vội vàng cõng Thẩm Ninh Tuệ và thôn trưởng rút lui về phía trung tâm huyện Ninh Bình.
Nhóm khỏe mạnh nhất đều . Trong cơn hoảng loạn, những còn theo bản năng theo dân trong thôn Ninh Thủy. Sau một đêm rút lui, phần lớn tàu đều sắp xếp ở gần nhà ga. Một đám ướt sũng co ro với , cơn mưa bão bên ngoài mà trải qua một đêm.
"Ninh Tuệ, ủ ấm bộ quần áo . Cháu mau mặc , đừng để cảm lạnh." Đại Hạo khoác chiếc áo khoác còn ấm lên Thẩm Ninh Tuệ.
Mưa bão ập đến nên lúc thoát khỏi tàu, tất cả đều mưa ướt sũng.
Đại Hạo và những khác khỏe mạnh sợ, nhưng thôn trưởng và Thẩm Ninh Tuệ thì một già, một sức khỏe cực kém, nếu bảo vệ cẩn thận thì e là cả hai sẽ đổ bệnh.
Dưới sự chăm sóc của , một đêm nghỉ ngơi, thôn trưởng dần dần hồi phục. Ngược là Thẩm Ninh Tuệ, gương mặt nhỏ nhắn vốn vàng vọt, nay càng thêm vài phần tái nhợt.
Sức khỏe Thẩm Ninh Tuệ vốn , dạo cô dẫn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, vẫn nghỉ ngơi tử tế.
Ngày thường thì còn đỡ, ít cũng ăn ngon uống , ngủ đủ giấc. Bây giờ gặp tình huống , cảnh tượng cô suýt đám đông ép c.h.ế.t vẫn còn hiện rõ mồn một. Đại Hạo và những khác vô cùng lo lắng sức khỏe của Thẩm Ninh Tuệ xảy vấn đề.
Kim Tuyến Liên là do cô phát hiện , việc kinh doanh thời trang nữ cũng là do cô nghĩ . Tuy Thẩm Ninh Tuệ gầy gò nhỏ bé, nhưng trong cái đầu nhỏ đó chứa đầy những ý tưởng kỳ diệu.
Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, cô dẫn dắt kiếm mấy ngàn đồng.
Hơn nữa, họ đều rõ đây mới chỉ là bước khởi đầu. Chỉ cần tiếp tục theo hướng của Thẩm Ninh Tuệ, sớm muộn gì thôn Ninh Thủy cũng sẽ phát tài.
Bây giờ trong mắt thôn trưởng, Đại Hạo và những khác, Thẩm Ninh Tuệ chính là một ngôi may mắn, một vị thần tài nhỏ ôm thỏi vàng do ông trời ban tặng cho họ.
Khó khăn lắm ông trời mới ban ơn một , thể để ông dễ dàng rút . Mọi vô cùng lo lắng Thẩm Ninh Tuệ xảy chuyện, mấy phiên túc trực bên cạnh cô, coi sức khỏe của Thẩm Ninh Tuệ còn quan trọng hơn cả mạng sống của .
Thẩm Ninh Tuệ cũng cảm thấy tình trạng của chút , nên từ chối nữa mà gật đầu, quấn chặt áo ngủ bên cạnh .
Giấc ngủ kéo dài thêm một ngày nữa, đến khi mở mắt là chiều tối ngày hôm .
Cứ tưởng tình hình bên ngoài sẽ dần hơn, ngờ càng trở nên tồi tệ hơn.
Bên ngoài khu nhà tạm trú là qua kẻ , đủ thứ âm thanh nối tiếp vang lên. Tiếng la hét t.h.ả.m thiết, tiếng rên rỉ, tiếng lóc...
Thẩm Ninh Tuệ ngủ lâu như cũng hồi phục chút tinh thần. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, cô kìm hỏi:
"Có chuyện gì , ai tổ chức cứu trợ ? Sao nhiều thương như , còn thẳng nền xi măng nữa???"
"Ôi, đừng nhắc nữa. Nghe trong những cùng chuyến tàu với chúng một vị bác sĩ già giỏi, ông dẫn theo một nhóm bác sĩ trẻ họp ở thành phố bên cạnh, đúng lúc gặp trận mưa lũ nên lập tức dẫn học trò giúp đỡ ." Rõ ràng thôn trưởng sớm dò hỏi chút chuyện, Thẩm Ninh Tuệ hỏi thì lập tức ghé sát tai cô nhỏ.
"Có đội ngũ bác sĩ thì quá ." Thẩm Ninh Tuệ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/em-gai-nu-phu-doc-ac-tro-thanh-doan-sung-hao-mon-dich-full/ngoai-truyen-kiep-truoc-huyen-ninh-binh.html.]
"Là chuyện , đều cảm ơn họ, còn mang cho họ ít đồ ăn thức uống. Kết quả một tên lưu manh gọi là Thử để ý. Hắn lẻn trộm đồ, đúng lúc bác sĩ già bắt gặp. Tên trộm đó sợ bác sĩ già gọi bắt nên đẩy mạnh bác sĩ già một cái, ông cụ ngã đến vỡ đầu chảy máu. Không ít t.h.u.ố.c men họ mang theo cũng rơi xuống đất ngấm nước, dùng nữa ..." Thôn trưởng tức giận : "Bây giờ bác sĩ già thương, t.h.u.ố.c men cũng đủ. Các bác sĩ còn ông chỉ huy nên rối loạn cả lên."
"Lúc bác sĩ là quan trọng nhất. Nhiều thương như , bác sĩ cứu xuể thì chẳng tình hình càng ngày càng tệ hơn ..."
Nghe xong, Thẩm Ninh Tuệ cũng tức đến phát điên.
Trước đại nạn thế , điều cần nhất chính là đoàn kết một lòng, thế mà những kẻ chỉ những chuyện trộm cắp vặt vãnh, hại chẳng lợi .
Một vị bác sĩ già thể dẫn dắt cả một đội họp thì tuyệt đối là lãnh đạo của nhóm , thể ứng phó thành thạo với tình hình hỗn loạn thiên tai. Nay trụ cột sụp đổ, đối với tất cả mà thì đây luôn là một chuyện vô cùng đáng sợ!
"Vậy các bác sĩ còn thì , tình hình ở bệnh viện huyện thế nào ?" Thẩm Ninh Tuệ hỏi.
"Giữa bệnh viện huyện và nhà ga một đoạn đường nước ngập chặn , chúng qua , họ cũng đến ." Thôn trưởng : "Bây giờ bệnh nhân trong bệnh viện dã chiến đều quá tải , đưa cũng kịp chữa trị, đành đặt mái hiên. Nếu lát nữa bên trung tâm huyện chèo thuyền qua, thể đưa mấy thương thì sẽ ưu tiên đưa những ."
"Vậy nếu ai qua... hoặc đưa thì ..." Thẩm Ninh Tuệ khẽ .
Thôn trưởng lập tức im lặng.
Ông tiếp nữa mà lấy khăn quàng cổ quấn chặt lấy Thẩm Ninh Tuệ, dặn dò:
"Lúc tuyệt đối để bệnh, cố gắng qua mấy ngày là an . May mà chúng chuẩn cho chuyến dài ngày, mang theo ít lương khô. Ninh Tuệ đói , ông còn cái bánh bao đậu , nhân, ngọt lịm."
"Cảm ơn ông thôn trưởng." Tình hình đặc biệt nên Thẩm Ninh Tuệ từ chối, nhận lấy ăn một cách nghiêm túc.
Trong lúc cô ăn bánh bao đậu, phía bệnh viện dã chiến mấy khiêng , đặt mái hiên.
Trong đó một phủ một lớp túi ni lông màu đỏ. Tuy miễn cưỡng che những giọt mưa b.ắ.n , nhưng vết thương vẫn ngừng rỉ máu. Máu nhanh chóng chảy xuống cáng, nhuộm đỏ vũng nước đọng mặt đất.
Gió lớn cuốn theo mưa bão, thổi bay một phần chiếc túi ni lông màu đỏ đó, để lộ nửa khuôn mặt.
Máu me bê bết khắp mặt, còn rõ đó trông như thế nào nữa. Thông qua mái tóc ngắn thể lờ mờ đoán rằng đây là một đàn ông.
Người đàn ông hé mở mắt, đúng lúc về phía Thẩm Ninh Tuệ.
Thấy màu đỏ tươi đến nhức mắt đó, Thẩm Ninh Tuệ cảm thấy đành lòng nên sang hướng khác, nhưng một lát kìm mà .
Mưa bão vẫn tiếp tục, tình hình ở nhà ga tồi tệ như , e là trung tâm huyện cũng chẳng khá hơn là bao.
Những kịp chữa trị đặt mái hiên, cho thì là đang chờ ở huyện đến cứu trợ, khó hơn thì thực là đang chờ chết.
Mà bây giờ mấy họ đang cách đó xa, trơ mắt đồng bào của từ từ c.h.ế.t .
Thẩm Ninh Tuệ chấp nhận kết quả như .
"Hay là... chúng thử xem?" Thẩm Ninh Tuệ khẽ .
"Chúng ?" Thôn trưởng thật sự tưởng nhầm.
Đại Hạo và những khác cũng kinh ngạc: "Ninh Tuệ, cháu đùa . Mấy chú đều là tay cày giỏi, nhưng chữa bệnh cứu chứ."
"Cháu một chút." Thẩm Ninh Tuệ .
"Cháu?" Dân trong thôn trợn tròn mắt.
Thẩm Ninh Tuệ như , nhất thời cảm thấy ngượng ngùng. Thực cô cũng nhiều lắm, là kẻ tay mơ. Trong tình huống bình thường thì cô tuyệt đối sẽ dám . lúc bao nhiêu đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Chuyện liên quan đến tính mạng con , thử một chút thì thế nào cũng hơn là gì cả...
Thẩm Ninh Tuệ khẽ : "Trong bao tải của chúng quần áo bằng vải cotton nguyên chất, rượu trắng, bật lửa, kim chỉ, vải bông, còn một đồ dùng phụ nữ. Chúng xử lý những vết thương ngoài da nghiêm trọng, nhưng những vết thương đơn giản thì chắc là ..."
Vì vận chuyển hàng hóa đường dài, tuy những chiếc bao tải Thẩm Ninh Tuệ mua trông khá xí nhưng chất lượng , bộ đều thể chống nước.
Đại Hạo và những khác sức khỏe , lúc xuống tàu còn mang theo mấy bao tải. Trong thời khắc đặc biệt, khi khử trùng thích hợp thì những vật dụng thể dùng đồ y tế.
Thẩm Ninh Tuệ kiểm kê đồ đạc trong bao tải, càng nghĩ càng thấy khả thi. Cô dậy : "Cháu trong tìm bác sĩ bảo họ xem thứ gì dùng , hoặc chúng thể giúp gì . Thêm một thì thêm một chút sức mạnh."
"Này, sức khỏe cháu mới khá hơn một chút..." Thôn trưởng còn hết lời, Thẩm Ninh Tuệ dậy chạy mất.
Nhìn bóng lưng Thẩm Ninh Tuệ rời , thôn trưởng bất đắc dĩ vỗ đùi: "Con bé đúng là nghĩ gì nấy..."
Đại Hạo Thẩm Ninh Tuệ xa thôn trưởng, một lúc lâu mới miễn cưỡng hiểu ý trong lời của Thẩm Ninh Tuệ.
Anh gãi đầu, thôn trưởng : "Thôn trưởng, nếu Ninh Tuệ thật sự mời bác sĩ đến thì chúng cần giúp ?"
"Giúp, đương nhiên là giúp ." Thôn trưởng .
Họ bao giờ nghĩ rằng một ngày thể tham gia cứu trợ.
nếu thật sự năng lực thì cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp phù đồ. Trong cảnh thiên tai hoành hành, nếu thật sự thể góp một chút sức thì đó chính là điều nhất.
Thôn trưởng và Đại Hạo chuyện xong, Thẩm Ninh Tuệ ở đằng dẫn một nữ bác sĩ tới.
"Bác sĩ Giang, đây là đồ đạc của chúng ." Thẩm Ninh Tuệ mở một chiếc bao tải , bày những thứ bên trong cho bác sĩ Giang xem.
"Tốt quá , đúng là những thứ chúng đang cần. Cảm ơn đồng chí nhỏ." Bác sĩ Giang vác bao tải lên định mang trong.
"Xin đợi một chút. Có thể nào cứu thêm vài nữa ạ." Thẩm Ninh Tuệ vội vàng : "Cháu các cô chú chị đang thiếu nhân lực, vật tư cũng đủ. Bọn cháu thể đưa hết những thứ cho . Nếu thiếu thì bọn cháu cũng thể giúp. Tuy bọn cháu là trong ngành nhưng cũng thể phụ giúp việc vặt, những việc trong khả năng của ."
"Cứu thêm vài nữa?" Bác sĩ Giang nghi hoặc Thẩm Ninh Tuệ và những dân trong thôn Ninh Thủy đang cô: "Có ai trong thương ?"