Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Chúng  rời khỏi phòng tiệc.
Lục Châu Ngang dẫn  đến một con hẻm nhỏ. Trong hẻm tối đen, gió thổi mang theo  ẩm.  dừng bước.
Lục Châu Ngang   vài bước, nhẹ giọng : "Em còn nhớ nơi  ?"
 mím môi,  trả lời.
"Ngày đó,    đòi nợ đ.ánh cho ngã xuống đất, lúc đó   g.iết họ lắm, nhưng    , chỉ  chịu đòn. Lúc đó, em xuất hiện,  chạy đến ôm ,  lúc  chỉ nghĩ em thương hại , nhưng mãi    mới hiểu, em là thương ."
Anh  khổ sở  một tiếng, giọng   chút tiếc nuối: "Em đối  với , giúp ,   là thương hại , mà là thích ."
"  em thích , phản ứng đầu tiên của  là mừng thầm, vì em thích , em chắc chắn sẽ  rời bỏ . Cả đời   mất  quá nhiều thứ ,    mất em."
Trà Đá Dịch Quán
 im lặng   . Không  gì.
Không  từ lúc nào, một chiếc đèn đường nhỏ ở đầu hẻm sáng lên. Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt Lục Châu Ngang,  nổi bật lên các đường nét sắc sảo của , nhưng đôi mắt   tối tăm, đầy ảm đạm.
Anh     : "Ngày xưa em từng hỏi ,  cầu hôn em là vì lý do gì?"
"Ngày xưa  tưởng là vì lúc đó,  tức giận với Triệu Tử Nguyệt, nhưng  khi ly hôn,  mới hiểu,  lấy em là vì  thấy em vui vẻ."
"Rất lâu  đây,   hối hận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/em-thay-khong-mua-dong-khac-nghiet-da-qua/chuong-16-khong-the-quay-lai-duoc-nua.html.]
" đáng lẽ  yêu em thật lòng,   nên  sự bướng bỉnh của tuổi trẻ  mờ mắt."
 .
Có lẽ Lục Châu Ngang với Triệu Tử Nguyệt   là tình yêu. Đó chỉ là một thứ  cam lòng.
 dù là gì  nữa, tất cả  phá hủy chúng .
Anh     hối hận.  hối hận thì  ích gì? Nỗi đau  thể biến mất ? Những giọt nước mắt  rơi suốt bao đêm,  thể mất  ?
Anh  hỏi : "Thương, Thương Thiều, em  thể tha thứ cho  ?"
  tay  , các gân tay nổi lên, tóc rối vương  trán, ánh mắt  tràn đầy cầu xin, như thể  là tia hy vọng cuối cùng.
Câu trả lời của  như quyết định sự sống c.h.ế.t của  .
—
"Không thể."
   , từng lời từng chữ  rõ ràng: "Nếu  tha thứ tất cả,  thì tất cả những gì  qua, chẳng  là  đáng  chịu ?"
Anh  lập tức mất hết sức lực, lưng cứng  nhưng  khom xuống.
Giống như già  trong phút chốc.