Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 105: “Cậu có vấn đề gì không?”

Cập nhật lúc: 2025-11-06 15:26:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương lấy giấy bút , một thỏa thuận.

Căn nhà máy bán cho cô với giá 5 vạn, cô sẽ bắt đầu trả góp từ năm nay, mỗi năm 1 vạn, 5 năm căn nhà sẽ do cô tự quyết định sử dụng.

Hiện tại hợp đồng thể sang tên, bán nhà máy cho cá nhân hiện tiền lệ, nếu mang thì những sang tên mà còn thể chỉ trích.

vài năm khi chính sách nới lỏng, hợp đồng sẽ hiệu lực.

Điều kiện tiên quyết là Tiền Lai đổi ý.

“Chú, chắc chú cũng , vị trí đất trong thành phố còn giá trị hơn đất công xã của chú, nếu căn nhà tăng giá, vượt quá 5 vạn, chú sẽ phủ nhận hợp đồng chứ? Lại đòi nhà ?” Phương .

Tiền Lai trợn mắt, một tay đập bàn: “Cô coi chú là cái gì hả?”

“Chắc cũng như chú coi .” Phương đáp.

Tiền Lai...

“Rồi liên quan tới tiền bạc, chú thích tiền, chỉ đang suy đoán hợp lý thôi.” Phương .

Tiền Lai lườm cô một cái: “Yên tâm , giờ nhận 5 vạn của cô, coi như lấy dư , căn nhà tăng giá bao nhiêu nữa, cũng là may mắn của cô, sẽ đòi thêm một đồng nào!

“Một lời là một đinh đóng ! !”

“Được! tin chú là trọng nghĩa!” Phương cất hợp đồng : “Tất nhiên cũng sợ.”

khúc khích: “Con vịt mồm , kịp bay cả.”

Tiền Lai dám thẳng cô, chỉ dám liếc từ đuôi mắt.

Nụ của cô để đùa!

Ông thực sự sợ cô.

Sợ cô sang hợp tác với bên Phú Cường.

Mất cô, ông chỉ còn cách thu bên lề, tiếp tục mở quán xe lớn của , dùng vài món cô dạy để mì.

Nếu bên Phú Cường đến phá bàn ăn, cho họ bán mì, chỉ cho bán cơm, ông sẽ chẳng !

Nhớ những ngày gặp Phương , thật thể chịu nổi!

Còn về món vịt, Lý Thúy cũng chút ít, nhưng thiếu Phương , họ cũng chỉ bán ven đường .

Muốn bán lên tàu nữa ư? Giấc mơ thôi.

Người chỉ cần một cái là đẩy họ xuống, tự lên bán.

ông dám động đến cô.

“Xong ? Đi thôi, bên còn chờ việc nữa!” Tiền Lai lệnh.

nếu cùng Phương , cô vẫn là “con lừa nhỏ” của ông!

Phương : “Còn một chuyện nữa.”

“Chuyện gì?” Tiền Lai liếc nghiêng cô.

còn thuê một căn nhà nữa, tháng 100, một năm 1.200, căn lớn, bốn năm mẫu đất.” Phương .

Tiền Lai...: “Nói thật với cô, cô vấn đề gì ...? Cô trực tiếp thuê căn lớn , mua căn lớn gì cho rắc rối? Chúng mấy , mở chi nhánh, cô thấy hợp lý ?”

“Không mở chi nhánh, mảnh đất còn sót t.h.u.ố.c nổ, thích hợp cho ngành thực phẩm.” Phương đáp.

Tiền Lai... ông già đến mức còn hiểu nổi giới trẻ nữa ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-105-cau-co-van-de-gi-khong.html.]

“Thực nhắm mảnh đất đó , mà cũng bán cho cá nhân , bây giờ ngay cả nhà nước cũng bán, chỉ cho thuê thôi,” Phương . “Yên tâm, tiền thuê sẽ trả, chú chỉ cần giữ cho .”

“Được!” Lần Tiền Lai đồng ý cực nhanh.

Ông chẳng quan tâm cô mấy căn nhà gì, miễn là tốn tiền của ông, cô gì thì !

Ông dám hỏi thêm gì nữa, dậy : “Việc là chuyện của các trẻ, tay chân già nua như , lên tuyến đầu nữa, nghỉ việc, về nhà!”

“Đừng mà.” Phương .

Tiền Lai chạy cực nhanh! Đẩy chiếc xe đạp của chạy thẳng.

“Cậu xem nhà máy mới trông thế nào ?” Phương chạy theo gọi.

“Chẳng sớm muộn cũng của ! Không xem nữa!” Tiền Lai đáp.

Phương mỉm .

Biết là đủ .

Đến lúc đó đừng tranh với cô.

Không thì cô sẽ nổi giận, nhận ai cả.

Cô vui vẻ vỗ túi, nơi cất hợp đồng, đạp xe đến nhà máy mới.

Người đó đến sắp xếp xong.

Tề Cường dựng bếp ngoài sân, Lâm Tú và Lý Thúy rửa vịt.

Mỗi một công việc rõ ràng, thứ đều trật tự.

Phương chỉ đạo Phương Học và Lâm Kỳ chạy chạy vài , mang máy hút chân từ nhà đến.

Sau ba , mấy nồi vịt bắt đầu tỏa hương thơm.

Bà Tôn và các nữ công nhân nhà máy đường vẫn về!

Lúc đầu họ giúp quét dọn nhà xưởng, đó tò mò họ gì.

Chưa kịp hiểu rõ, mùi thơm níu chân họ .

Cái gì mà thơm thế? Phần nội tạng vịt bình thường, chẳng ai mua, bốc mùi thơm đến thế?

Phương cổng, quan sát.

Bà Tôn thấy tò mò hỏi: “Cô đang xem gì? Muốn mở cửa lớn ?”

“Không, mở một cánh cửa và thêm cửa sổ căn phòng , hướng đầu ngõ, .” Phương đáp.

Bà Tôn hai : “Chỉ cần lớn quá, chắc . mở cửa để gì?”

Cửa lớn cách chỉ vài mét, !

Phương : “Bà cũng ngửi thấy , đồ ăn ở đây thơm quá! Trước đây những thực phẩm chỉ dành cho các lãnh đạo cao cấp, xe lửa giường , đài truyền hình, bộ thương mại các kiểu.”

Bà Tôn lập tức nghiêm túc, ngờ sân nhỏ nhà thể sản xuất thứ cao cấp đến !

nghĩ như , bình đẳng, dân bình thường cũng quyền thưởng thức món ngon, nên mở một cánh cửa nhỏ ở đây, chút bán lẻ.” Phương .

“Tất nhiên, mỗi ngày thể bán quá nhiều, chỉ khi đảm bảo thành đơn hàng, phần dư mới bán .”

Ánh mắt của bà Tôn cô ngay lập tức trở nên thiện! Thật là một cô đồng chí , luôn nghĩ cho dân bình thường!

“Cô chờ một chút, quen thợ nề, sẽ gọi tới sửa cửa ngay!” Bà Tôn hối hả , ai ngăn .

Loading...