Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 90: Cho tôi một cơ hội để hiếu thảo với cô đi!
Cập nhật lúc: 2025-11-06 04:13:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phương ngay lập tức nhận một đống đơn hàng.
Những việc ở đài truyền hình, lương thường cao hơn một chút, mua vài món đồ ăn vặt mấy ba đồng cũng vẫn chi .
Chứ ngày nào cũng mua.
Phương đến văn phòng của Phương Vân, nhận đơn nửa tiếng đồng hồ, ghi đầy một trang giấy tên khách hàng.
Cộng cũng gần 100 tệ, tiền chắc chắn sẽ vui.
Đến giờ tan , Phương Vân và Phương cùng về nhà.
Cô dám về ký túc xá nữa!
Sợ Lâm Mộng nửa đêm đổ nước sôi lên , hoặc cắt tóc, xé quần áo, giẫm đạp đế giày cô…
cứ ở nhà Linh Minh, cô cũng thấy khó chịu, suốt đường chẳng câu nào.
Phương cũng đang suy nghĩ về vấn đề .
Cô cũng sợ “mời thần dễ, tiễn thần khó”!
Nhà nhỏ của , ngay cả chị em ruột cũng thể thường xuyên ở .
Họ còn độc thì , nhưng khi kết hôn còn sống chung ? Sinh một đống con cái còn sống chung ? Vậy rốt cuộc đây là nhà của ai?
Cho nên những chuyện, chặn ngay từ khi mầm mống nảy sinh.
Bao gồm mấy em trai, cô em gái, khi cô tìm cách để họ nhà ở phúc lợi, họ cũng dọn .
Vậy nên bước cửa, thấy Phương Đức, Phương liền :
— Bố, hôm nay còn chuyện quên với bố.
— Chuyện gì? — mắt Phương Đức lập tức cảnh giác, sợ cô “đánh úp”!
— Con nhắc bố một chút, chuyện gì nên , chuyện gì nên , bố hãy nghĩ kỹ khi ! — ông .
Phương , nhanh chóng thu , xuống bên cạnh Phương Đức :
— Bố, con nhận , mấy ngày nay bố ở nhà con vui, con nguyên nhân.
Phương Đức bỗng bối rối, nhưng phản bác.
Phương đưa tay, kéo ống tay áo Phương Đức:
— Chắc bố mấy chuyện hàng xóm bàn tán, họ rằng bố…
Mắt Phương Đức lập tức mở to:
— Họ gì về ?
— Con nữa, cũng khó … — Phương .
Phương Đức lập tức dám hỏi thêm! Dù , mấy chuyện đó ông cũng đoán hết, cần con gái để ông thêm bẽ mặt!
— Dù lúc để bố chuyển đến đây là do ích kỷ của con, bố ở bên cạnh con, nhà một lớn tuổi, là đàn ông, con cũng dám nhiều chuyện hơn, nhưng con thể chỉ vì ích kỷ của mà bỏ qua danh dự của bố! — Phương nghẹn ngào .
— Nếu thì con quá ích kỷ, quá bất hiếu!
Phương Đức lập tức cảm động, ông thậm chí chuyển nữa, liệu ông chịu đựng thêm chút nữa, ở bên con gái, giúp con mạnh dạn hơn ?
Phương vội :
— Vậy nên hôm nay con nhờ cả tìm nhà gần cơ quan bố, nhà , rộng, tiền thuê con trả!
Chuyện lặt vặt thôi, nhiều lắm cũng chỉ mười đồng, cô trả .
Phương Đức càng cảm động! Sau bao năm, đầu tiên, ông vỗ tay cô, dịu dàng :
— Không cần , con còn trẻ, bố già đến mức gì, để con trả tiền thuê nhà cho bố? Bố tự lo .
Phương lập tức giận:
— Bố! Con lập gia đình, trẻ con nữa! Nghe con cái lập gia đình thì bắt đầu hiếu kính cha , bố hãy cho con cơ hội hiếu kính bố !
Mắt Phương Đức đỏ lên…
Phương Vân liếc Phương một cái, so cô vẻ chẳng gì ?
Phương liếc cô:
— Chị chắc cũng hiếu kính bố, cho chị cùng sống với bố, hàng ngày dọn dẹp phòng, giặt giũ nấu ăn, quét dọn nhà cửa…
Phương Vân… mắt cũng đỏ lên!
Em gái một vòng, chẳng là chị cũng chỗ ở, nên tìm cho chị một chỗ ?
Dù cố ý, chỉ là tiện thể, nhưng cô câu đó, Phương Vân cũng ơn!
Vì cô tự thấy ngại đề xuất sống cùng bố.
Cô với Phương Đức cũng thiết, còn ghét ông cưới kế độc ác, thiên vị Phương Thiên cùng huyết thống.
Phương Thiên đây cũng ít “chọc tức” cô mặt cô! Khi đó cô cũng còn nhỏ, để tâm? Làm giận cha ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-90-cho-toi-mot-co-hoi-de-hieu-thao-voi-co-di.html.]
Vậy nên mấy năm nay, cô với Phương Đức chỉ là tình hình diện mạo, cô nhún nhường ông.
bây giờ, thấy bố đang thiết với Phương , tâm trạng của Phương Vân cũng khác hẳn.
Phương Vân xuống bên cạnh Phương Đức, :
— Bố, con sẽ giặt đồ cho bố, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa! Mấy việc nhà giao hết cho con, bố chỉ cần yên tâm thôi!
Hai chị em bày trò “mật ngọt nối tiếp” khiến Phương Đức còn lời nào để , chỉ gật đầu.
Ai con gái thua con trai chứ!
Lâm Kỳ chơi về, từ xa cảnh cha con mấy vui vẻ, mắt đỏ hoe, gần.
Nếu bây giờ đó là cha , cạnh ông, ông sẽ… liếc một cái hỏi bài tập xong !
Thôi, đừng nghĩ nữa!
— Hắc bối về . — Phương lên vẫy tay gọi Lâm Kỳ:
— Đi nào, giúp chị nhóm bếp, hôm nay ăn gì? Muốn ăn gì chị đều cho!
Lâm Kỳ chạy đến, mắt đỏ hoe, cha gì cha? Cậu cha! Chỉ cần chị dâu là đủ!
— Chị dâu, con chơi, bạn thầy bảo học, con đành học cả ngày. Chị dâu, chị con học ? Hơn nữa con “công việc” , còn thời gian học nữa! — Lâm Kỳ nhóm lửa ngước mắt hỏi Phương .
Phương :
— Nói đúng, chị cho con học? Chị bảo con học, con ?
— Không , ! Chị dâu, con sai ! Là con học, chị cho! — Lâm Kỳ liền đáp.
Cậu chỉ đơn thuần, tuổi teen, kém thông minh, chuyện mẹo khó chắc , nhưng lời đơn giản thì hiểu rõ.
— Chuyện con học, thật bố đồng ý. Ngày mai con hỏi xem ông đồng ý , nếu đồng ý, chị sẽ đến trường với thầy cô cho. — Phương .
Học xong trung học cơ sở, bằng lúc là đủ.
Dù cũng thi đại học, lên cấp ba nhiều cũng thấy vô dụng, chỉ giàu rảnh mới học.
Nghe gặp bố, Lâm Kỳ lập tức phản đối:
— Chị dâu, chị con , con , con chắc gặp ông!
— Là đàn ông, nhờ phụ nữ chuyện nhỏ nhặt ? Con dám chuyện với cha ruột ? — Phương hỏi.
Câu tuổi teen chịu nổi, thật sự chịu nổi!
Lâm Kỳ lập tức nhảy lên, hùng hồn :
— Con sẽ với cha ngay!
— Mang chút đồ ăn qua nhé. — Phương bày một bát vịt cay tặng đem đến Lâm Viễn Sơn.
Không chỉ vì Lâm Viễn Sơn thích cay, mà vì Lý Mai Hoa ăn cay! Mấy đứa trẻ chắc cũng ăn nổi vịt cay!
Hoàn hảo.
— Chờ chút, chị gói thêm một đĩa há cảo cho con mang , những món mở đường, chắc chắn ông sẽ mở cửa cho con. — Phương .
Lâm Kỳ… chị dâu thật chu đáo! câu thấy khó chịu trong lòng?
Phương nhanh nhẹn, chỉ gói một đĩa há cảo cho Lâm Kỳ mang .
Gói nhiều quá là khác ăn hết.
Sợ há cảo nguội, còn bọc bằng một chiếc chăn nhỏ.
Lâm Kỳ cũng sợ há cảo nguội… chạy xe một mạch tới nhà Lâm Viễn Sơn.
Lâm Viễn Sơn tan về, chuẩn ăn cơm.
Không hiểu gần đây đồ ăn trong nhà tệ, mùa đông, ngoài cải luộc, khoai luộc, chẳng chút thịt băm nào.
— Con cũng mua thịt, nhưng nhà hết tiền… thật sự hết ! Lương con về, tay chị cũng còn tiền, đều đưa bố em bên nhà con, thật sự, tin thì hỏi họ! — Lý Mai Hoa .
Thực cô nhờ xử lý hết, nếu họ chịu nhận, cô sẽ đòi thứ, tivi, máy may, radio…
Không đưa sẽ phá! Nhà cũng họ đập! Toàn bộ là tiền họ chi mua, đập họ cũng dùng!
Dựa hiểu của cô về bố và em Lâm Viễn Sơn, họ chắc chắn sẽ đồng ý!
Lâm Viễn Sơn cũng tiện về nhà đối chiếu.
Mấy món nợ lộn xộn , thế là xong.
Lâm Viễn Sơn về nhà, tiếp tục sống cùng cô.
Người vẫn là cũ, nhưng cảm giác gì đó đúng!
Nên gần đây tâm trạng , đặc biệt là lúc ăn cơm, càng tệ.
“Cốc cốc cốc”, Lâm Kỳ gõ cửa…