Ngày hôm , Phương ngủ nướng đến hơn 8 giờ mới dậy, ăn sáng xong liền đến trường của Lâm Kỳ.
Sau khi chuyện với giáo viên về việc tìm cho Lâm Kỳ một công việc, các thầy cô ai cũng ghen tị, liên tục hỏi xem cơ quan nào cần học sinh cấp hai, họ cũng !
khi là ở nhà hàng hợp tác xã, liền thôi ý định gửi con đến.
Dù cũng vui vẻ tất thủ tục nghiệp cho Lâm Kỳ.
Bản chất kiểu học giỏi, lên trung học cũng chắc đại học, thì sớm kiếm tiền sớm là hợp lý.
Rời khỏi trường, Phương suy nghĩ một lúc, quyết định tìm trai.
lúc thấy đang cổng cơ quan.
Phương Học thấy cô, : “Anh định tìm em, thôi, hôm qua hỏi thăm mấy căn nhà, hôm nay xem thử.”
“Thế thì xem thử .” Phương đáp.
Phương Học đạp xe dẫn cô , khu dân cư nhà thấp tầng ở ngoại ô vòng 2, , hỏi thăm một chút thì đến một khu sân lớn.
Đứng ngoài cổng sắt , đoán chừng bốn đến năm mẫu, nhỏ.
Cổng sân bằng tôn rỉ sét lấm tấm, nhưng vẫn rõ dòng chữ “Nhà máy diêm”.
“Trời ơi, ai xây nhà máy diêm giữa khu dân cư? Chẳng sợ chuyện gì ?” Phương .
Phương Học : “Thật chuyện thật, giờ phá sản .”
Phương kỹ, thấy trong sân và nhà đều còn dấu vết cháy, nhưng quá nghiêm trọng, chứng tỏ đám cháy dập kịp thời.
“Không cần xem nữa, chỗ chắc chắn , chắc còn hóa chất tồn dư, thực phẩm .” Phương .
Phương Học vỗ trán: “Xem nghĩ tới, chỉ nghĩ đến em một sân lớn ở thành phố thôi.”
Thành phố, sân lớn, hai yêu cầu khó quá, hiếm khi tìm chỗ ý.
“Không , để em suy nghĩ xem chỗ thể dùng gì khác.” Phương .
“Còn dùng ?” Phương Học ngạc nhiên hỏi.
Phương quanh môi trường xung quanh, ngoại ô vòng 2 mà! Vị trí gần trung tâm, tương lai sẽ cực kỳ giá trị.
Đây là tiền, vài trăm triệu! Sao thể vô dụng chứ?
“Họ thuê bao nhiêu một tháng?” Phương hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-93-day-la-tien-co-the-vo-dung-sao.html.]
“Một tháng 100, trả 1 năm.” Phương Học đáp.
“Thuê thôi!” Phương .
Dù chỉ là thuê, mua, vẫn rủi ro, nếu chủ bán , cô cũng chịu.
thuê , tạo quan hệ với chủ đất, khi họ bán, cô ít nhất sẽ là tin đầu tiên, và thể mua với giá tương đương.
Cô sợ mua nổi, chỉ sợ miếng đất bán mất mà cô .
Phương Học khu sân hoang tàn, hỏi: “Vậy em thuê về mà dùng thì để gì?”
“Ừm… nghĩ .” Phương đáp.
Phương Học… “Có tiền mà tiêu ? Em còn bao nhiêu?”
Theo , Phương chỉ 1000 đồng ngân sách.
“Không , tớ tự lấy tiền của ứng , khi tiền từ đường sắt về sẽ trả ngay.” Phương .
Nếu trả? Cô sẽ tự lấy…
Phương Học giờ bối rối với cô em gái , nhưng hình như bao giờ hiểu cô.
Thôi kệ, dù cũng là dùng tiền của khác.
“Đi thôi, xem chỗ tiếp theo, chỗ phù hợp, là một nhà máy kẹo.” Phương Học .
Hai đạp xe 20 phút, đến một khu dân cư khác, vẫn là ngoại ô vòng 2, vẫn là một khu sân lớn.
nhỏ hơn, chỉ hơn một mẫu.
Là một ngôi nhà bốn gian mới xây bằng gạch đỏ, quá , nhưng thoáng, xung quanh là các nhà xưởng, nhà còn khá mới, sân cỏ dại, chứng tỏ mới phá sản lâu.
“Nhà máy kẹo, cũng phá sản nhỉ?” Phương hỏi.
“Làm kẹo thủ công, kẹo mạch nha, kẹo trái cây và các loại kẹo khác cạnh tranh mà phá sản thôi.” Phương Học đáp.
Đang chuyện, một nhóm phụ nữ lao tới, thấy họ liền la lên: “Các là ai? Sao đến nhà máy chúng ?”
…
Xin , mấy ngày ốm, mắt sưng đỏ mở , trông như đang chảy nước mắt liên tục vì đồ điện tử, nên cập nhật ít, mong thông cảm. Khi hồi phục sẽ cập nhật ngay!