Ép ta xuống nông thôn ta dạy cả nhà hắn! - Chương 98: “Em định vì hai bộ áo mà đẩy cô ấy tới chỗ chết sao?”
Cập nhật lúc: 2025-11-06 04:14:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi tuy đến mức ghen ghét giàu, nhưng thời buổi , mà quanh chi hơn 600 đồng chỉ để mua hai bộ quần áo, thì ai mà chẳng thấy chướng mắt — ánh dành cho hai chị em họ cũng trở nên khác thường.
Phương (方盈) thở dài:
“Thực nhà cũng chẳng nhiều tiền . Ba đều là công nhân viên, ba chức cao hơn một chút, đây lương hai cộng mới hơn 100 đồng một tháng thôi.”
Chỉ câu thôi cũng khiến khác giật — hai vợ chồng mà lương hơn 100 đồng thuộc loại cao lương hiếm thấy ; bình thường thì chỉ 60, khá hơn thì 80–90, vượt 100 là đại gia đình phúc phần.
Còn hai chữ “ đây” thì chẳng ai để tâm.
“Nhà đến 5 đứa con nuôi. Mẹ kế thì giữ khư khư tiền lương, chẳng bao giờ chịu bỏ đồng nào, nên thực cả nhà đều trông tiền của ba .” Phương tiếp.
Phương Vân (方芸) liếc em gái một cái, gì.
Con bé bắt đầu bịa chuyện .
Thực tế thì Đường Trinh (唐贞) – kế họ – vẫn góp tiền nuôi cả nhà, còn chăm sóc cho em út béo như thế. nếu em gái , thì khi ba cô và kế cãi , lời của cô càng thêm trọng lượng — vì là “ đang gánh gia đình”.
Thôi kệ, cần thanh minh. Miễn là .
Phương tiếp lời:
“Năm đứa nhỏ đều ăn, học, mặc. Nói thật nhà cũng chật vật lắm. Các chị xem chị giờ mặc đồ bao giờ ? Toàn mượn của đài truyền hình khi phỏng vấn thôi.”
Mọi nghĩ — đúng thật.
Phương tiếp, giọng lạnh:
“Cô còn chẳng bằng cô .” Cô sang Lam Mộng (蓝梦), “Cô giặt quần áo cho đài, nên đồ diễn của đài cô mặc cái nào thì mặc cái đó, chọn gì cũng . Còn chị mặc một cái xin phép Lý khoa trưởng, mà còn chẳng cho.”
Ánh mắt lập tức đổi hướng sang Lam Mộng — mấy thiện cảm.
là ! Cô còn dám “ quan hệ” với Lý Nguyên (李原) ?
Lam Mộng vội xua tay:
“Không… ! Là do quần áo của vá chằng vá đụp, ông giám đốc mặc thế mất mặt đài, nên mới đặc cách cho mượn! Mà chỉ dám chọn đồ cũ thôi, bao giờ dám mặc đồ cả!”
Phương giả vờ ngộ :
“À~ thì là giám đốc đặc cách cho ? Cũng đúng, lúc ông cũng là chọn cô về đây mà, giờ cho cô mở chút cửa cũng chẳng gì lạ. Khó trách hôm qua ông … thôi, chuyện ngoài lề nữa, chuyện quần áo của .”
Lam Mộng trợn mắt — đừng mà! Nói rõ , “chọn cô” cái gì, “hôm qua” cái gì chứ?!
cô dám cãi, vì tối qua Phương Vân ở trong ký túc xá…
Phương :
“Hai bộ quần áo đó thực là của , dùng tiền sính lễ của để mua, cho chị mượn mặc. Giờ cô hỏng, nên nếu cô bồi thường, thì là trả tiền cho , cho chị .”
Phương Vân mím môi, . mắt đỏ lên.
Em gái nhận hết chuyện về , dù xử lý Lam Mộng thế nào cũng dính dáng đến cô.
Cô em gái của …
Lam Mộng :
“Thế thì chị gái cô gả nhà giàu thật, sính lễ nhiều như !”
Phương lập tức đanh giọng:
“ lấy thế nào, bao nhiêu sính lễ thì liên quan gì đến cô? Ý cô là gì? Thấy tiền thì cô khó chịu ? Ghen tị ?”
“Không, …” – Lam Mộng , vẻ tội nghiệp như oan ức.
“Cô tưởng chúng điếc cả ? Rõ ràng cô hai là ‘chị cô giàu thế’! Nhìn cái mặt cô chảy dãi kìa!
Thôi bỏ , cô cũng lớn , tính nết hình thành, sửa cũng nổi. chẳng cha cô, cần dạy cô cho đúng nữa!”
“Chúng chuyện trả tiền . Cô thật sự trả ?” – Phương hỏi.
“Khoan ! Lần cô rõ xem nào, bảo là cư xử hả?” – Lam Mộng bật lên, gương mặt kiểu “hoa trắng nhỏ” của cô suýt giữ nổi.
Phương lạnh nhạt: “Lại đ.á.n.h trống lảng, ? Cứ nhắc đến chuyện trả tiền là cô liền lái sang chuyện khác! Rõ ràng chẳng hề trả!”
“Không ! chắc chắn sẽ trả! cô rõ xem, ai là cư xử?” – Lam Mộng gắt lên.
Phương quanh lớn: “Mọi xem kìa, hễ nhắc đến chuyện tiền là cô lập tức nổi điên lên!”
Mọi đồng thanh:
“Lam Mộng, đừng đ.á.n.h trống lảng nữa, chuyện trả tiền !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ep-ta-xuong-nong-thon-ta-day-ca-nha-han/chuong-98-em-dinh-vi-hai-bo-ao-ma-day-co-ay-toi-cho-chet-sao.html.]
“Cô chột ?”
“Cứ hỏi gì, chẳng lẽ còn đòi khác dạy cô cách ?”
Lam Mộng… tức đến nghẹn họng!
“Viết cho tờ giấy nợ 640 đồng.” – Phương .
Lam Mộng nghiến răng, — thật cô từng ý định trả.
Phương hừ lạnh: “Mọi xem , đây là thái độ ‘ trả tiền’ của cô đấy! Nhiều tiền thế mà ngay cả tờ giấy nợ cũng chịu .”
Lam Mộng: “ !”
“Khoan , thì ích gì? Viết chẳng ‘ tiền trả’ xong chuyện ?” – Phương tiếp.
Lam Mộng suýt phát điên: “Thế cô thế nào?” – Giọng cô đầy khó chịu.
Phương liền chỉ tay với :
“Cô hỏng hết quần áo mà dùng tiền sính lễ mua, mà còn dám hỏi thế nào? chỉ lấy đồ của thôi! Cô trả tiền, mua ! Thế là quá đáng lắm ?”
Mọi đồng thanh:
“Không quá đáng!”
“Quá hợp lý luôn, gì sai !”
Lam Mộng lí nhí: “… thật sự tiền… Mẹ đang bệnh, cần tiền mua thuốc, mấy đứa em còn học, …”
Lần chẳng ai thương hại cô nữa — mãi vẫn là lý do để khỏi trả tiền.
Mà ai cô thật dối chứ?
Phương liền nắm tay cô kéo :
“Đi thôi, đến đơn vị cô xin tạm ứng lương, tiền trả .”
Lam Mộng vùng vẫy: “Không ! Mẹ cần tiền mua thuốc, cô định để c.h.ế.t ?!”
Phương sang :
“Mọi thấy , đây chính là ‘thái độ trả tiền’ của cô đấy!”
Mọi đồng loạt nhíu mày, ánh mắt Lam Mộng đầy bất mãn.
Lam Mộng bật :
“ thật sự bệnh, cần tiền uống thuốc! Còn cô, cô mặc quần áo cũng chẳng c.h.ế.t ! uống t.h.u.ố.c thì c.h.ế.t mất! Cô định vì hai bộ quần áo mà ép đến c.h.ế.t ? Cô còn lương tâm ?”
Đột nhiên, một phụ nữ :
“Nó cũng đúng đấy, cô nhường một chút , coi như việc . Mất hai bộ quần áo thì , chẳng lẽ vì thế mà hại đến đường cùng ?”
Phương sang, mỉm :
“Chị bụng thế, là chị trả giúp cô , như cô sẽ c.h.ế.t nữa.”
Người phụ nữ đó trừng mắt: “ mắc gì trả nó?”
“Thì chị coi như việc thiện mà.” – Phương nhẹ giọng.
Người phụ nữ tức đỏ mặt: “Tại cô việc thiện mà bắt ?”
Phương lập tức đáp : “Thế tại cô việc thiện mà bảo ?”
Người nghẹn họng, lời.
Phương mỉm , quanh:
“Cái miệng của chị thật đáng giá đấy — chỉ mở miệng thôi khiến mất 640 đồng! Không còn ai cái miệng ‘quý giá’ như thế ? Có thì mặt , góp tiền trả giúp cô nào?”
Lời dứt, những còn định bênh Lam Mộng lập tức im bặt, ai dám mở miệng nữa.
Phương kéo Lam Mộng thẳng đến nhà ăn của đài, hướng về phía Lý Giới (李介) mà .
Lý Giới thấy cô, miếng thịt gà xông khói trong miệng suýt nghẹn.
Trời ơi, con nhóc lắm mưu ma chước quỷ tới nữa ?!
Hôm qua cho cô cơ quan đúng là quyết định sai lầm nhất đời ông!