Cô nhẹ nhàng đáp xuống, vô  cánh hoa hồng trắng khẽ bay lượn  chạm đất. Tất cả dân trong thành đều khẽ thốt lên:
- Tiên nữ.
Cô gái khoan thai bước  phòng bệnh. Rin vội vã  theo. Gương mặt xinh  vẫn lặng lẽ, bờ môi khẽ rung động, phát  âm thanh trong trẻo, lạnh giá như ngọc vỡ:
- Ta    tâm nguyện của ngươi.
Cô đưa hai tay lên  ngực, bao bọc viên đá ở cổ. Viên đá phát sáng  từ từ mở . Trong ánh sáng lung linh, một viên ngọc nhỏ xuất hiện toả hào quang lấp lánh,  mờ mắt tất cả những   mặt trong phòng. Những vết sẹo  mặt cô gái đang  chờ c.h.ế.t dần biến mất, da dẻ trở  mịn màng. Gương mặt xinh  hơn  bội phần.
Cô gái chậm rãi bước  cửa trong ánh mắt ngỡ ngàng của những  còn . Rin chạy theo:
- Chị, đợi .
Cô gái  Rin vẫn bằng ánh  lặng lẽ, ánh mắt cô phát  một luồng sáng ấm áp. Lạ thật, cô cảm nhận  ở cô gái   điều gì đó  quen. Trái tim cô  trong sáng, nhân hậu, tinh khiết giống như em .  trái tim  đơn thuần, kiên cường và vui tươi hơn.
- Cảm ơn chị  cứu cô .
Cô gái khẽ hé miệng:
- Ta chỉ giúp cô  toại nguyện. Chỉ là cô   đánh đổi.
Trong phòng bệnh, phát  tiếng gọi của bà Kaede:
- Rin,  đây. Cô   chịu uống thuốc và ăn cháo.
Rin mừng rỡ đáp  tiếng gọi của bà Kaede:
- Dạ
Cô gái xinh  bay lên trời, phía  cô gái, những cánh hoa hồng trắng thả   ánh trăng bạc:
- Rin, tạm biệt.
Rin  theo bóng cô gái khuất dần theo ánh trăng huyền ảo. Ánh mắt  thật ấm áp,  chút gì đó giống với ánh mắt ,  mà cô vẫn ngày đêm thương nhớ. Nơi ánh trăng sáng nhất, hình bóng   hiện lên,  thuộc. Rin khẽ thốt lên:
- Sesshomaru sama.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/fanfic-sessrin-sesshomaru-chinh-phuc-thoi-gian/chuong-3-thuong-luong.html.]
Cô gái xinh  đáp xuống một con đường mòn trong rừng. Trăng sáng vằng vặc nâng niu từng bước chân uyển chuyển của cô. Ngược hướng với cô, Sesshomaru cũng đang khoan thai nâng bước.
Khi hai hình bóng mĩ lệ  sắp  ngang , khu rừng như bừng sáng, gió thổi vi vu, ve vuốt lá cây tạo thành những bản nhạc du dương. Cả hai dừng , bờ môi khép hờ của Sesshomaru khẽ mấp máy, âm thanh phát   hẳn là một câu hỏi, mà nó giống một lời khẳng định:
- Cô là Ayumi?
Jaken ngỡ ngàng như  thấy ảo ảnh: "Thì  cô  là Ayumi. Không hổ danh là nữ hoàng sắc ".
Hai kẻ mĩ lệ vẫn   , ánh mắt của họ vẫn  theo hướng họ đang . Gió thổi tung mái tóc óng ả của cô gái, mái tóc dài của Sesshomaru cũng hoà  gió tạo thành một bức tranh xinh . Miệng cô gái vẫn khép kiên định, chờ đợi. Jaken run bắn, mồ hôi vã  như tắm. Sao cô  dám  trả lời thiếu gia? Chẳng lẽ cô   chết.
Sesshomaru chìa  sợi dây mảnh như sợi chỉ, màu đỏ như máu. Anh  nửa như   lệnh, nửa như đang thương lượng:
- Ta  cô giúp  một việc
Ayumi hết sức nhạc nhiên bởi thứ đang  trong tay Sesshomaru, sợi dây  đáng lẽ đang ở địa ngục. Cô vẫn giữ một gương mặt bình thản:
- Chuyện gì?
Sesshomaru tiếp tục:
- Tặng thời gian cho một cô gái
Jaken thoáng ngạc nhiên: "Tặng thời gian…một cô gái…Không lẽ đó là Rin?"
Ayumi khẽ đặt tay lên viên đá  cổ:
- Ngươi  chắc đó là tâm nguyện của cô gái đó ? Ta  hề   một tâm nguyện nào như thế cả.
Sesshomaru giữ giọng đều đều kiên định:
- Đó là tâm nguyện của .
Ayumi nhẹ nhàng cất bước:
- Nếu cô  cũng … ở đảo Hana.
Cuộc thương lượng diễn  mà hai đối tác    đến một . Sesshomaru, Jaken và Ah un tiếp tục cuộc hành trình, thẳng đến ngôi làng mà Rin đang sinh sống.
Tiểu thuyết là nơi chữa lành.
Mấy bạn ghé qua follow mình trên Fb để ủng hộ mình nha. 
Mình là Tiểu thuyết Tsuky.
Ayumi hướng ánh mắt buồn vô hạn lên   vô định. Một giọt lệ lấp lánh lăn dài  khuôn mặt cô:
- Sau 100 năm, cơn bão lòng trong   chỗi dậy.