Vừa dứt lời, da mặt   bắt đầu run rẩy dữ dội, tựa như bên   thứ gì đó sống  , mà  con ngươi vốn trắng nõn thì mọc đầy những đường đen chằng chịt.
"A! Ma a!"
Bách Linh cuối cùng cũng  nhịn , ôm lấy Tống Phi Phi bắt đầu la hét ầm ĩ.
Triệu Cương vẫn nắm chặt vô lăng lái xe, thấy mấy  chúng   Triệu Lỗi dọa cho hồn xiêu phách lạc,   lộ  một hàm răng vàng khè đắc ý :
"Đây   là ma, là hàng đầu thuật, hàng đầu thuật Đông Nam Á  ?
"Hàng đầu sư sẽ thả hàng trùng  trong cơ thể các , nếu các    lời, thì sẽ  kết cục giống như  .
"Cái cảm giác  mấy vạn con sâu nhỏ bò  da, chắc các    thử  nhỉ."
Mặt Kiều Mặc Vũ tái mét, cô  dùng sức nắm chặt túi xách của , sợ hãi đến mức   run rẩy:
"Hàng, hàng đầu thuật? Không,  thể nào, thầy giáo  đây đều là mê tín phong kiến,  thể nào  chuyện ..."
Cái con cẩu Kiều Mặc Vũ , diễn xuất sắp đuổi kịp  ,  ,   thể thua!
"Huhu     sâu cắn, thả  về nhà,   về nhà!"
Trong một tràng  lóc thảm thiết của bốn  chúng , xe bình  tiến về phía , mà Triệu Lỗi  khi vùng vẫy một hồi  ghế, cũng dần dần trở  bình thường.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Đến , xuống xe ."
Bốn  chúng  tay nắm tay  xuống xe như những con chim cút  doạ sợ. Đến đây, một lò luyện ngục trần gian vĩ đại  mở  cánh cửa thần bí của nó cho chúng .
"Ồ! Anh Triệu! Giỏi quá!"
"Hàng cực phẩm thế   kiếm ở   ! Giỏi thật, giỏi thật, đúng lúc ông chủ đang tìm  đấy,  mau qua đó ."
Triệu Cương  xuống xe,    ít  tiến lên chào hỏi  . Còn ánh mắt của những  còn  đều đổ dồn  bốn  chúng , sự tham lam, thèm thuồng và dữ tợn hiện rõ  khuôn mặt họ.
 cúi đầu rụt vai  sang một bên, ánh mắt  ngừng liếc  xung quanh. Nơi   trong một khu rừng núi sâu, bên cạnh bãi đỗ xe là mấy dãy nhà cũ, những tòa nhà  đều  cao lắm, chỉ  năm sáu tầng.
Mà cách đó  xa,  một tòa nhà đặc biệt nổi bật, lộng lẫy vàng son, trông giống như một khách sạn hạng   trang trí cao cấp.
"Triệu Lỗi,  dẫn bọn họ  tham quan một chút, tham quan xong thì đưa  lồng, lồng cỡ S, đừng nhầm lẫn đấy."
Triệu Cương dặn dò Triệu Lỗi xong, liền gọi hai  đàn ông vạm vỡ  theo chúng . Triệu Lỗi cúi gằm mặt  dám  thẳng  chúng ,   mặt mày lạnh tanh    hiệu cho chúng   theo bước chân  .
"Công ty sẽ phân cấp cho các cô dựa  khả năng kiếm tiền của các cô, cao nhất là S, tiếp theo là A, B, C, tệ nhất là cấp D."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/full-cap-nhat-he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-105-anh-sang-chieu-roi-bac-myanmar-4.html.]
"Đây là thủy lao, chuyên dùng để nhốt những  cấp D, dùng để đòi tiền chuộc từ  nhà của họ, đợi đến khi  thể đòi  tiền chuộc nữa thì..."
Triệu Lỗi dừng  một chút:
"Thì sẽ  x//ẻ thịt, bán  chợ đen..."
"X//ẻ thịt?"
Bách Linh  chút bàng hoàng, Tống Phi Phi cúi xuống  nhỏ: "Là  c//ắt thận, bán n//ội t//ạng."
 và Kiều Mặc Vũ đều   gì,    hành lang thủy lao dùng sức nắm chặt nắm đấm, móng tay đ.â.m  thịt, sự đau nhói ở lòng bàn tay khiến  tỉnh táo hơn vài phần.
"Mẹ kiếp!"
Kiều Mặc Vũ  nhịn  bùng nổ,  giả vờ sợ hãi ôm chặt lấy cô , ghé  tai cô  cảnh cáo nhỏ giọng:
"Bình tĩnh! Triệu Lỗi    yểm Phệ Tâm Giáng, còn   nơi quỷ quái   bao nhiêu Hạng Đầu Thuật Sư , đừng đánh rắn động cỏ!"
Trong thủy lao chật hẹp giam giữ hết   đến  khác với vẻ mặt tiều tụy, sắc mặt trắng bệch phù thũng,  ít    đều  những vết lở loét ở các mức độ khác . Nói là nhà lao, thực chất cũng  khác gì lồng.
Những chiếc lồng  cao  một mét,  chỉ  thể  xổm bên trong, cổ  khóa bằng xích sắt. Còn thứ nước ngập đến nửa  họ, màu vàng đục,  đó nổi lềnh bềnh  ít xác chuột và chất thải của ,  tanh  hôi, ngửi một  thôi   nôn.
Thấy chúng   ,  nhiều  trong thủy lao thậm chí còn  ngẩng đầu lên. Thỉnh thoảng  vài    , cũng chỉ với vẻ mặt tê dại, ngây dại. Họ dường như  mất hết ham  sống, biến thành những cái xác  hồn.
Triệu Lỗi thở dài:
"Những  phụ nữ   lời, thường  kết cục thảm hơn đàn ông  nhiều."
"Các cô  đến nơi  , thì đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa, trốn  thoát , chỉ khiến bản  thêm đau khổ thôi."
"Ngoan ngoãn  lời, chăm chỉ  việc, mới  thể sống lâu hơn một chút, sống giống  hơn một chút."
Tiếp theo, Triệu Lỗi  dẫn chúng   xem những  phụ nữ  cố gắng phản kháng, từng cô gái  đầy m.á.u me   những chiếc giường gỗ đơn sơ, chân mang xiềng xích, đều mang vẻ tê dại và tuyệt vọng giống .
Sau màn  oai phủ đầu, Triệu Lỗi đưa chúng  đến một căn phòng nhỏ. Trong phòng kê hai chiếc giường tầng,  gian chật hẹp tù túng, vì   cửa sổ nên mùi  khó chịu.
Trên trần nhà treo một bóng đèn vàng khè lung lay, căn phòng   đơn sơ, nhưng so với thủy lao thì   hơn  nhiều.
"Các cô, các cô nghỉ ngơi một lát , lát nữa quản lý rảnh sẽ   dẫn các cô  gặp ông ."
Triệu Lỗi khóa cửa   rời ,    mấy bước     trở :
"Nhớ kỹ,   lời, nếu , các cô sẽ  đưa đến đấu trường thú."
Triệu Lỗi  , Tống Phi Phi  bùng nổ: