Thi biệt sợ tất cả những thứ chứa dương khí, vốn còn  dùng nước tiểu đồng tử của Mộc Sâm,  ngờ  đàn ông   sớm  còn trong sạch, thật tức chết.
Haizz, cứ đến thời khắc quan trọng là  cắt ngón tay lấy máu, sớm    mang theo con nhóc Kiều Mặc Vũ  .
Sau khi luyến tiếc lấy m.á.u xong,  đưa con d.a.o găm dính m.á.u cho Tống Phi Phi:
"Haizz,  xuất gia từ bi là trọng, tuy bọn họ  chếc, nhưng chung quy  vẫn  thể  tay.
"Chĩa d.a.o găm  ấn đường của bọn họ mà đ//âm xuống, nhớ kỹ, mạnh tay một chút."
Tống Phi Phi cũng lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn cắn răng, tay vung d.a.o xuống, đ//âm mạnh  ấn đường một . Khi d.a.o găm đ//âm  đầu, phát  một tiếng vang giòn tan, như dưa hấu rơi xuống đất.
Chỉ thấy mắt mũi miệng của  đó nhanh chóng chảy  m.á.u đen, và trong vòng vài phút ngắn ngủi,  đó thối rữa thành một bộ xương khô, bốc lên một mùi tanh hôi  khó ngửi.
 dùng gậy khều khều hộp sọ, quả nhiên từ bên trong rơi  một thi biệt to bằng bàn tay.
"A!"
Mộc Sâm hét lớn một tiếng  bật dậy khỏi mặt đất,  liếc mắt:
"Đừng hét nữa, chếc , chỉ còn  cái vỏ thôi.
"Phi Phi,  cất cái vỏ , mang về cho sư phụ luyện thuốc."
Tống Phi Phi gật đầu, ném cho Mộc Sâm một cái túi vải:
"Anh, cất cái vỏ !"
"Dựa  cái gì!!!"
Mộc Sâm sắp phát điên ,  chống hai tay  hông, gầm lên như ác long, giận dữ bất lực:
"Các   coi  là   !
"Vừa nãy bắt  nhét gạo nếp  đích  chếc, bây giờ bắt  nhặt trùng,  cũng là con  mà,  cũng  tởm chứ bộ!!!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tống Phi Phi ngẩng cổ lên với vẻ mặt  cảm xúc:
"Anh nhặt lên bỏ  túi, hoặc  nhặt lên nhét  miệng ,  chọn một ."
Mộc Sâm  chửi bới  giật lấy cái túi, nhặt hai cái que bên máy cắt đá  đũa, bắt đầu gắp thi biệt. Gắp  mấy con,  càng nghĩ càng tức,  bắt đầu , còn  thành tiếng.
 và Tống Phi Phi  , lúc mới quen Mộc Sâm, Tống Phi Phi hỏi một  bạn của cô ,  bạn đó  Mộc Sâm tàn nhẫn độc ác, tính tình nắng mưa thất thường, là thái tử gia khiến   ở Thụy Thành khiếp sợ.
Tàn nhẫn độc ác, m.á.u lạnh vô tình, hoá  chỉ như thế  thôi ?
Tống Phi Phi dùng ngón tay chọc chọc :
"Chúng    quá đáng ?"
Một  đàn ông cao to vạm vỡ như   xổm  mặt đất,  sụt sịt ,   quên đưa que gỗ gắp thi biệt, trông cũng  chút đáng thương.
"Hình như  quá, thôi thôi, lát nữa đừng đánh  nữa."
Đợi đến khi xử lý xong hết những xác chếc , cuối cùng  cũng thở phào nhẹ nhõm:
"Tuyệt quá, đợi mang mười thi biệt  về cho sư phụ, chắc chắn bà  sẽ hài lòng."
"Xí~
"Buồn  c.h.ế.t  !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/full-cap-nhat-he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-126-do-thach-o-van-nam-6.html.]
Mộc Sâm điên cuồng rửa tay xong thì liếc mắt khinh bỉ ,   định đánh ,   hừ lạnh một tiếng:
"Hai   khi nào còn   nghiệp tiểu học  ? Ở đây rõ ràng là  chín  , chỉ  chín thi biệt, ở   mười con?"
Nghe thấy lời , m.á.u    lập tức đông cứng lên tới đỉnh đầu, Tống Phi Phi cũng cứng đờ , cô  run rẩy mấy cái  run rẩy đếm:
"Một, hai, ba... tám, chín.
"Không thể nào, một, hai... chín. Vãi, Linh Châu,    đây?"
Nhìn thấy vẻ mặt như  sét đánh của hai chúng , Mộc Sâm ôm bụng  phá lên:
"Ha ha ha ha, hai con ngốc, cháu gái 5 tuổi của  cũng  đếm sai nữa !"
  đánh  một trận, nhưng sợ   , chỉ  thể nhẫn nhịn cơn giận hỏi Tống Phi Phi:
"Vừa nãy chắc là   thừa lúc hỗn loạn chạy  ngoài,     là ai ?"
Tống Phi Phi lộ  một nụ  còn khó coi hơn , chỉ  đầy đất xương trắng:
"Đều hóa thành xương khô hết , ông trời xuống đây cũng  nhận  ai !"
"Ha ha, ha ha ha ha!"
Mộc Sâm đắc ý chống nạnh  lớn:
" nhận , hai  quỳ xuống cầu xin  ,  sẽ  cho các  !"
Người  đúng là, một giây cũng  đáng để thương hại.  cắn răng cố nén cơn giận, cố gắng hạ giọng:
"Những thi biệt  sẽ  tự dưng xuất động,   thi biệt khống chế, mỗi ngày đều cần thịt tươi, hơn nữa càng  quan hệ huyết thống gần gũi với bản thể, chúng càng thích.
"Cho nên  chạy  ngoài, tám phần là  tìm  nhà .
"Chúng   đuổi kịp   khi  ăn hết cả nhà!"
Hai tay chống nạnh của Mộc Sâm dần dần buông xuống, càng  sắc mặt càng khó coi,  đến cuối càng thảm thiết kêu lên:
"Vãi, cha của Trịnh Minh là tài xế nhà ,  là  giúp việc nhà , họ hàng  thích đều  công ở nhà , còn ở nhà  nữa!"
"Vậy  còn ngẩn   đó  gì, còn  mau dẫn đường!!!"
Ba  chúng  đẩy cửa xông  ngoài, xông  nửa đường   kéo Tống Phi Phi   lấy  mấy miếng ngọc phỉ thúy mà   chọn  đó. Mấy miếng ngọc phỉ thúy đó đáng giá mấy chục triệu,  đúng, trong mấy miếng ngọc phỉ thúy đó chắc chắn đều giấu trứng thi biệt,  thể để  khác lấy , tránh gây họa cho dân lành vô tội.
Mộc Sâm suốt đường  đ.â.m ngang xông dọc, lái xe như bay. Vừa lái xe   còn  sức tán gẫu với :
"Cái thi biệt đó rốt cuộc là cái gì?
"Hai  là ai?
"Hai  đến đây  gì?
"Người nhà      ?
"Hai   gì  chứ, bạn  chếc hết ,   buồn.
" thấy hai   thủ  tệ,  hứng thú đến  công cho  ?"
Sau khi  xong mục đích đến đây của  và Tống Phi Phi, ánh mắt Mộc Sâm  chúng  cuối cùng cũng  đổi.
Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết  KhỉD nhé.