"Khi nãy ăn cơm đĩa nấm  đều là ba  các cô tranh  ăn hết, hai  các cô thể chất   , Tống Phi Phi cô   thể   bằng các cô!"
"  xem qua loại nấm , nếu như  xào chín ăn  thật sự sẽ  trúng độc!"
Giang Hạo Ngôn luyên thuyên một   xong, bất an  chúng .
 và Kiều Mặc Vũ  , lát  đều  thấy sát ý nồng đậm trong mắt đối phương.
 nhảy dựng lên vác Tống Phi Phi lên lưng  nhanh chân chạy xuống núi:
"Kiều Mặc Vũ! Diệt khẩu!"
Kiều Mặc Vũ  dậy, thở dài với Giang Hạo Ngôn: "Giang Hạo Ngôn,   quá nhiều ."
"Cậu đừng trách ,  cũng là vì thanh danh của Phong Môn và Mao Sơn..."
"Ái da! Đau đau đau! Kiều Mặc Vũ   thật đấy !"
Giang Hạo Ngôn chật vật  trốn  kêu, Kiều Mặc Vũ thì xách gậy đuổi theo  lưng    tha:
"Mẹ nó    sớm !"
 vác Tống Phi Phi hồng hộc  con đường núi gập ghềnh,  thấy tiếng đánh  ồn ào của Kiều Mặc Vũ và Giang Hạo Ngôn, trong lòng  chút  .
Huhuhu, thật sự là quá mất mặt !!!
"Phi Phi,  tỉnh  !"
Tống Phi Phi mơ mơ màng màng mở mắt ,  tấm ga giường trắng tinh    một khoảnh khắc ngơ ngác:
"Sao   ở bệnh viện?"
Kiều Mặc Vũ gạt Giang Hạo Ngôn , giành  một bước :
"Cậu  trúng độc nấm, bác sĩ  rửa ruột truyền nước cho , bây giờ   ."
 đỡ Tống Phi Phi  dậy,  đưa cho cô  một cốc nước ấm:
"Còn chỗ nào  thoải mái ?"
Sự quan tâm của  và Kiều Mặc Vũ khiến Tống Phi Phi vô cùng cảm động, cô  lắc đầu:
" khỏe , chỉ là cổ và ngón tay  đau."
"Phụt!"
Giang Hạo Ngôn  nhịn , nhưng còn  kịp  thành tiếng,   Kiều Mặc Vũ túm cổ lôi  ngoài cửa.
 nghiêm mặt  dậy:
"Không   thì mau xuất phát thôi,  hôn mê một ngày ."
Lần   đường   chuyện gì nữa, chúng   liền ba ngày đường núi, cuối cùng cũng đến  một ngôi làng nhỏ.
Nhà trong thôn  đều là nhà sàn, ở cổng thôn  một miếu thờ bằng gỗ.
Trên miếu thờ khắc đủ loại độc trùng, trông  sống động, đặc biệt là con rết lưng đen ,  như  sống  .
Nhìn miếu thờ ,  mặt Kiều Mặc Vũ lộ vẻ vui mừng: "Đến !"
Một  bé mặt mũi khôi ngô cắn ngón tay từ  miếu thờ  ,  bé trợn tròn đôi mắt to tròn  chúng :
"Các  là ai?"
Cậu bé  cũng chỉ  năm sáu tuổi, da dẻ tuy   đen, nhưng mày rậm mắt to, vô cùng đáng yêu.
Tóc của  bé cũng  buồn ,  trán buộc một búi tóc dựng ,  búi tóc còn buộc một sợi dây đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/full-cap-nhat-he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-177-lac-hoa-dong-nu-2.html.]
Tống Phi Phi  xổm xuống sờ sờ búi tóc của  bé, lấy từ trong n.g.ự.c  một viên socola:
"Em trai nhỏ, em đáng yêu quá, chị cho em socola ."
Cậu bé ngẩng mặt lên ngây ngốc  Tống Phi Phi,  lâu  oa lên một tiếng  òa.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cậu bé    chạy về phía trong thôn, giọng  mang theo vài phần thê lương:
"Thiên Bồ Tát của con  phụ nữ sờ , con sống  nổi nữa !!!"
Bốn  chúng  trơ mắt  ,  đều dùng ánh mắt trách móc  Tống Phi Phi.
Tống Phi Phi  chút oan ức :
" thấy em  đáng yêu thôi mà!"
Trong thôn,  nhanh ào  một đám đàn ông,  đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu  cũng chỉ  mười tám mười chín tuổi, dáng  cao lớn, ngũ quan  tuấn, mặt mũi đến bảy phần tương tự  bé hồi nãy.
Trên núi nhiệt độ  thấp,    chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, lộ  bắp tay màu lúa mạch rắn chắc, cơ bắp  đó nổi lên cao như những ngọn núi.
"A Đệ, chính là  đàn bà  sờ  Thiên Bồ Tát của ?"
Cậu bé rưng rưng gật đầu:
"A Ca,    sắp chếc  ?"
 chợt nhớ  điều cấm kỵ của  Di, b.í.m tóc nhỏ hình vuông  đỉnh đầu của  Di  gọi là "Thiên Bồ Tát".
Người Di coi "Thiên Bồ Tát" là nơi trú ngụ của linh hồn  đàn ông, là nơi thiêng liêng bất khả xâm phạm và báng bổ, tuyệt đối  ai  phép chạm .
Người phạm kỵ  gi//ết súc vật, nấu rượu tạ tội bồi thường:  giải phóng,  phạm kỵ  địa vị thấp kém còn  nguy cơ  ch//ặt tay, xử t//ử.
Nếu  phụ nữ sờ  "Thiên Bồ Tát",  đàn ông  sẽ gặp xui xẻo cả đời,  đó "Thiên Bồ Tát"   cạo sạch.
 bọn họ,   là  Hắc Cổ tộc ?
Người đàn ông trẻ tuổi trừng mắt  Tống Phi Phi một cách hung dữ:
"Theo quy tắc, cô cần  đền cho A Đệ của  bàn tay của cô!"
Tống Phi Phi giơ tay  lên    một cách kinh ngạc:
"Cái, cái gì? Sờ  tóc mà  ch//ặt một bàn tay của ?"
Người đàn ông gật đầu,  một cách  thiếu kiên nhẫn:
"Đem bàn tay đó đốt thành tro xoa lên đỉnh đầu A Đệ của , mới  thể  cho Thiên Bồ Tát khôi phục  sự thánh khiết."
"Đừng  nhảm nữa,  , ch//ặt tay cô  !"
"Đợi một chút!"
  chắn  Tống Phi Phi, đưa tay ,   đàn ông trẻ tuổi  mặt một cách nghiêm túc.
"Thật  cô , là đàn ông!"
"Theo quy tắc, chẳng  chúng  bồi thường tiền là  ?"
"Lê Thụ, cô  đang lừa chúng  là đồ ngốc đấy!"
Hóa   đàn ông cầm đầu  tên là Lê Thụ,  thấy lời của đồng bọn,   hừ lạnh một tiếng:
"Được, cô  cô  là đàn ông,  thì cô chứng minh !"
Tống Phi Phi trợn mắt lườm , ngẩng cao đầu đối diện với ánh mắt  ăn tươi nuốt sống của Lê Thụ:
"Bà đây  đổi tên đổi họ! Sờ  đỉnh đầu em trai  đúng là  sai,  bằng lòng bồi thường tiền, ch//ặt tay là tuyệt đối  thể!"