Thấy cô  vươn tay mở cửa,  vội vàng ngăn : "Khoan ! Bà ngoại  bây giờ  tỉnh táo, sẽ   khác  thương..."
Cạch.
 còn   xong, cánh cửa   cô  vặn mở.
Ngay  đó, một bóng  nhanh chóng xông  từ trong phòng, năm ngón tay tạo thành móng vuốt, xông thẳng  cổ Tân Di.
Mắt bà ngoại đỏ ngầu, giọng  gầm gừ: "Con tiện nhân! Dám nhốt !"
 trợn tròn mắt  Tân Di, tim suýt chút nữa ngừng đập vì sợ hãi.
Cô  dường như  hề sợ hãi, nghiêng  tránh đòn tấn công của bà ngoại.
Lợi dụng lúc bà ngoại mất thăng bằng vì quán tính, cô    rút  từ  một sợi dây kỳ lạ,   trói chặt bà ngoại ,  đó xách lên  ném  phòng.
 há hốc mồm kinh ngạc.
Thấy Tân Di   định ,  theo bản năng níu tay cô  : "Đại sư đừng giận, bà ngoại   cố ý ! Xin cô cứu bà  với,  cầu xin cô cứu bà  !   thể trả tiền,  còn  thể..."
"   là   cứu ."
Tân Di dùng ánh mắt kỳ lạ   một cái.
Cô  hất cằm về phía phòng bà ngoại: "Trong  bà ngoại cô  một con ác quỷ, nó  đẩy một hồn phách của bà   ngoài. Bây giờ nếu trừ ác quỷ, bà ngoại cô sẽ  chịu đựng  lâu,  tìm  hồn phách  mất của bà   ."
Cô   rõ ràng như ,   hiểu.
 lau nước mắt, cố gắng trấn tĩnh : " hiểu ,   thể giúp cô  gì đây?"
"Cô là huyết  của bà ,  thể giúp tìm hồn. Đi thôi, cùng  đến nhà máy xem ."
 gật đầu mạnh: "Được!"
...
Chúng    khỏi khu dân cư, một chiếc xe con  lao nhanh từ xa tới,  phanh gấp  mặt chúng .
Cửa kính hạ xuống, lộ  một quả trứng luộc sáng bóng.
Quả trứng luộc ngẩng đầu  chúng , kích động đập liên tục  vô lăng: "Đại sư! Đại sư!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tân Di mặt  cảm xúc   .
" là Gió Thổi Lúa Vàng!" Anh  sốt ruột đến chết.
"Ồ." Tân Di chợt hiểu ,  tự nhiên mở cửa  xe  chui ,  mặc kệ tất cả cũng theo  .
"Đi thôi, đến nhà máy của ."
Gió Thổi Lúa Vàng ngẩn , mặt lộ vẻ vui mừng: "Được  ! Tân Di đại sư, chào cô,  tên là Lương Hải Lãng."
Lương Hải Lãng là một   nhiều, suốt đường   ngừng nghỉ.
Anh  kể về việc nhà máy của   đây kiếm tiền phát đạt thế nào,   kể bây giờ âm u  , còn kể về cảnh tượng   gặp ma đêm đó.
Nói  , bản     rùng  .
Nhìn Tân Di qua gương chiếu hậu,    : "Có đại sư ở đây,  yên tâm ."
Xe chạy nhanh suốt quãng đường,  lâu    khỏi khu nội thành.
Người  đường và xe cộ xung quanh ngày càng ít,   chút sợ hãi, vô thức xích  gần Tân Di.
Tân Di   một cái,   gì.
Xe chạy  sân một nhà máy  dừng ,  theo Tân Di xuống xe.
Vừa xuống xe,   cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bò dọc theo cánh tay và bắp chân trần của .
  kìm  rùng : "Đại sư, ở đây...    ?"
Còn Lương Hải Lãng thì co ro trong xe,    dám  ngoài.
Tân Di  quanh, giải thích: "Vừa mới  minh hôn xong, âm khí nặng là chuyện bình thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/full-cap-nhat-truyen-he-liet-tan-di-livestream-doan-menh/chuong-77-cuop-hy-4.html.]
Cô   đầu  : "Làm phiền, cho  một giọt m.á.u của cô."
Thấy   cô , cô  mím môi: "Dùng để tìm hồn."
  hỏi thêm, giơ tay cắn đầu ngón tay, nặn một giọt máu, nhỏ lên chiếc la bàn kỳ lạ  tay cô .
La bàn phát  ánh sáng vàng cam yếu ớt, ánh sáng đó từ từ hội tụ  một chỗ,  hướng về một phía.
Tân Di: "Đi."
Cô  lấy túi từ trong xe , ôm la bàn  về phía ,   nghĩ ngợi gì cũng  theo.
Lương Hải Lãng  trong xe do dự một lát,  cũng xuống xe  theo.
"Đợi  với!"
Chúng   theo hướng la bàn chỉ dẫn  vài phút, cuối cùng dừng  bên ngoài một căn nhà  dựng bằng container.
Tân Di  đầu hỏi Lương Hải Lãng: "Đây là ?"
"Có thể coi là phòng bảo vệ." Lương Hải Lãng : "Máy móc trong nhà máy  rẻ,  tìm  trông coi, nên  thuê một ."
"Vậy  đó ?"
Khóe miệng Lương Hải Lãng trễ xuống: "Từ khi nhà máy  ma ám,    đến nữa."
Tân Di: "Đi, dẫn chúng  đến nhà   xem ."
"À? Bây giờ ?"
" ."
Lương Hải Lãng gãi đầu: "...Thôi  ."
Anh  lái xe tới, chở chúng  đến một khu dân cư gần đó.
Anh  dẫn đường, gõ cửa một trong những căn nhà.
Gõ  lâu, bên trong vẫn   động tĩnh gì.
"Anh Trương? Anh Trương  nhà ?"
"Ơ, lạ thật, giờ   ở nhà thì   ?"
Anh   định   rời , cánh cửa  mặt kẹt một tiếng mở .
Lương Hải Lãng ngẩn , cúi đầu .
Một cô bé  tám chín tuổi rụt rè   .
"Chú tìm ai?"
Lương Hải Lãng nhận  cô bé: "Nữu Nữu, bố cháu ?"
Cô bé bĩu môi: "Bố cháu  bệnh ."
Lương Hải Lãng ngẩn : "Cái ..."
Anh      gì, theo bản năng  đầu  Tân Di.
Tân Di hất cằm, nhanh chóng  tới: "Đi,  xem."
Bố của Nữu Nữu quả thật  bệnh,   giường, mặt mày tiều tụy.
Rõ ràng là ngày hè nóng bức, nhưng      đắp một chiếc chăn dày, dù  vẫn run lẩy bẩy vì lạnh.
Tân Di  một cái liền : "Dương khí quá yếu,  gặp  thứ bẩn thỉu ."
Lương Hải Lãng kinh hãi: "Vậy   ?"
Tân Di lục trong túi, lấy  một lá bùa màu vàng, dán lên đầu giường  đàn ông.
Cô  cúi đầu  Nữu Nữu: "Sáng mai trời sáng thì gỡ cái  , mở cửa sổ, cho bố em phơi nắng nhé."