7
 
Sau khi bà Thích xả hết giận dữ lên   xong, cuối cùng cũng thấy hài lòng, xách túi nhỏ rạng rỡ  tìm  chồng .
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 
Lòng đầy bi thương,  mở tủ lạnh rỗng tuếch và tủ đồ ăn vặt trống trơn trong tuyệt vọng.
 
Nước mắt  tuôn như thác đổ.
 
Anh Tống vỗ vai .
 
  thèm  đầu , nghẹn ngào : “Anh khỏi cần an ủi em, giờ em đang  đau khổ.”
 
Anh Tống tỉnh bơ: “Ừ.”
 
 tức giận vô cớ, bắt đầu càm ràm: “Anh thật sự   gì với em luôn hả? Sao   thể  dỗ dành em? Sao  nỡ  an ủi em lúc  chứ?”
 
Anh Tống vẫn lạnh tanh: “Ờ.”
 
 cao giọng hơn: “Hôm qua em lén dự trữ nửa tháng đồ ăn vặt,  đến một phát là quét sạch. Tháng  lương thực tinh thần của em    thiêu rụi, tháng  lương thực vật lý cũng  hốt  còn mảnh vụn. Em… em khổ quá màaaa!”
 
Anh Tống khoanh tay, lười biếng đáp: “Ừ.”
 
Chỉ một chữ “Ừ”.
 
 kết luận chắc cú luôn: “Tống Lâm Đăng,  hết yêu  ! Anh chê  phiền đúng ? Anh cũng thấy  ru rú ở nhà như sâu gạo vô tích sự đúng ?!”
 
Anh Tống suy nghĩ  nghiêm túc, mắt  nheo , đuôi mày nhướn lên, cổ họng phát  một tiếng trầm thấp: “Ha…”
 
Cái “Ha”  rõ ràng là: Ừ,   yêu cô.
 
 đỏ hoe mắt, đóng sầm cửa tủ lạnh , cố gắng ngẩng đầu  bộ kiên cường, nghẹn ngào  tiếp:
 
“ hiểu . Tối nay  sẽ dọn  khỏi nhà, để khỏi  phiền  nữa.  sẽ ngủ ngoài ghế trong công viên, mặc áo phông mỏng manh giữa trời lạnh thấu xương cũng  ,  chịu …”
 
Ngay lúc đó, một túi đồ ăn vặt đóng gói màu đỏ bất ngờ xuất hiện  mặt .
 
 ngừng  một giây,  xe liền: “Em  chịu !”
 
 lập tức giật lấy túi đồ ăn, ôm chặt  lòng.
 
Anh Tống búng nhẹ một cái lên trán , : “Kỹ thuật diễn xuất  tồi,  thưởng cho đấy.”
 
 hí hửng: “Nếu em diễn tiếp thì   thưởng nhiều hơn ?”
 
Anh Tống nhướn mày: “Em đoán xem.”
 
Và thế là  đoán suốt nửa ngày, cũng diễn suốt nửa ngày, từ phòng bếp  đến phòng ngủ, từ phòng ngủ  chạy sang phòng  việc, cuối cùng cũng mỹ mãn mà giành … nửa tủ đồ ăn vặt.
 
 yêu  Tống.
 
 ngả  vai  , mắt long lanh quét quanh một vòng nửa tủ đồ ăn vặt mà  giấu trong phòng  việc: “Anh Tống, em  một thắc mắc.”
 
Anh: “Ơi?”
 
 chỉ  đống đồ ăn vặt đúng gu của ,  hiểu: “Sao phòng  việc  giấu nhiều đồ ăn vặt thế? Quan trọng là… em  hề !”
 
Anh Tống bình tĩnh, nhét một lát khoai tây  miệng : “Đêm tân hôn, em  thèm ăn khoai tây vị cà chua, bắt   mua.”
 
“Ờ…”
 
Anh  nhét miếng chocolate đen: “Kỷ niệm một tháng kết hôn, nửa đêm em  ăn chocolate đắng, vẫn là   mua.”
 
“Ừm…”
 
Anh cầm miếng khô bò: “Tối ngày kết hôn thứ 49, em đòi ăn khô bò,  bắt   mua.”
 
“À…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/full-cuoc-song-hon-nhan-thuong-ngay-cua-toi-va-anh-tong/4.html.]
Anh cầm gói kẹo bông, định  tiếp “Ngày thứ...”,  hổ thẹn hoảng loạn bịt miệng  , hối  vô cùng:
 
“Em sai ! Em thề từ nay  bắt  nửa đêm  mua đồ ăn nữa! Em tự ! Em đảm bảo!”
 
Anh Tống cúi xuống  , bình thản “Ha” một tiếng.
 
Một chữ “A” thôi mà…   thiếu niềm tin thế?
 
 là  vợ  chồng  tin tưởng đến tận cùng.
 
 mà… nghĩ  cũng đúng.
 
Ai bảo   lúc nào cũng chiều ,   gì cũng đáp ứng, tùy hứng cỡ nào  cũng  hề phản đối?
 
Anh  nuông chiều  như  đó.
 
Anh  nuông chiều  như thế mà.
 
Trên đời ,  ai  thể để  leo lên đầu oai phong như , ngoài Anh Tống.
 
Không còn ai cả.
 
Cho nên…
 
“Anh Tống, trong tủ của    tôm khô bơ tỏi, em đột nhiên , ,   ăn tôm khô. Làm  bây giờ?”
 
Đối với chuyện  giây   thề sống thề c.h.ế.t là sẽ  bắt    mua đồ ăn nữa mà giây   mặt dày  hiệu ám chỉ   ngoài mua tiếp như lẽ đương nhiên,  Tống chỉ bình thản “chậc” một tiếng như  thấy nhiều quá quen .
 
“Sở Trần Trần.”
 
“Dạ?”
 
“Anh thật sự nên gọi điện bảo    xem nửa tủ đồ ăn  mới .”
 
“…”
 
8
 
 và Anh Tống là một đôi thanh mai trúc mã, chí chóe lớn lên cùng  từ tấm bé.
 
Lúc nhỏ chơi trò gia đình,   luôn đóng vai chú rể, còn  là thanh mai.
 
Chính xác là cái kiểu cây thanh mai  bất động  bối cảnh sân khấu ý.
 
Nhờ  mà   thể tận mắt chứng kiến  Tống – chú rể hot nhất sân chơi –  nào cũng  cô dâu  chạy mất dép.
 
 từng vô tri ngây thơ chê bai: Sau  lớn lên chắc chẳng ma nào thèm chơi trò vợ chồng với  .
 
Anh Tống thậm chí chẳng buồn  , bình tĩnh đáp: Cưới vợ   trò đùa.
 
 thấy đầu óc    vấn đề.
 
Anh đưa  một viên chocolate,  lập tức vui như trúng xổ , gió chiều nào theo chiều  liền.  đề nghị: Hay là    cưới tớ  vợ nhé?
 
Anh dùng ngón trỏ chọc trán , đẩy , ghét bỏ  mặt: Mơ .
 
Kết quả chứng minh:  mơ thành thật  nè.
 
Mười lăm năm ,  vẫn cưới  đấy thôi còn gì?
 
Tuy rằng quá trình   quanh co khúc khuỷu chút chút.
 
Bạn  của  – Tiêu Mã –  khi  chương truyện mới nhất  đăng,  nhịn  cảm thán: “Tớ thấy văn phong của    gì sai, nhưng cốt truyện thì thật sự... nhạt như nước ốc.”
 
“Tớ phản đối! Cốt truyện của tớ rõ ràng mới mẻ hơn kiểu Mary Sue* bình thường.”  phản bác.
 
(*Kiểu nhân vật chính hư cấu tài giỏi hoặc  hảo đến mức vô lý)