Chuyện    thì  dài, dài cỡ nào ư? Đại khái là dài bằng hai kiếp của  cộng .
 mà hình như hai kiếp của  cộng  còn  tới 50 năm. Tin  , kể hết câu chuyện   cần tốn tới 50 năm .
Tóm , gần đây   nghiêm túc suy nghĩ  nhiều về chuyện sống , cảm thấy  khi đây là một loại kỹ năng sống. Những kẻ tay mơ  đầu  hồi sinh như  chắc là   cách căn thời gian, chả  thế nào  đúng ngay  ngày diễn  lễ  nghiệp đại học.
Ngày hôm đó,  mắt bao nhiêu ,  bỏ lễ  nghiệp, đá rơi giày cao gót, xách váy hấp tấp chạy như bay khỏi giảng đường,  tìm Tống Lâm Đăng của .
Lúc đó  nghĩ, giá mà  sống  sớm hơn chút thì   bao. Cấp ba, cấp hai, tiểu học, thậm chí lúc mới học  cũng .
Nếu  gặp  Tống sớm hơn một chút,  nhất định sẽ nhào tới ôm chặt lấy , ép      thích , và nhất định  vĩnh viễn thích .
 cũng sẽ  cho   là  cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu  , ngoài   , cả đời    bao giờ yêu  đàn ông nào khác.
Đó là những lời kiếp    kịp , nhưng kiếp ,   chính miệng  thẳng  với    hết .
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tiêu Mã   kể xong, khịt mũi coi thường: “Câu chuyện khá đấy,   dùng nó  sườn cho truyện mới của  luôn ?”
 thở dài: “Thấy ? Tớ  bảo  thật   tin  mà.”
“Được , cứ coi như là thật . Vậy  tớ  xem, kiếp  Tiền Phi Viễn hại c.h.ế.t  kiểu gì?”
 ngẩn  một lát,  thấy giọng Tiêu Mã vang lên từ đầu dây bên : “Đang nghĩ cách bịa ? Có cần tớ  lấy ít hạt dưa   cắn  chờ ?”
Người   thì vô tội, hừ.
  dậy, mặt  đổi sắc: “Không cần,  nhớ  . Là thế , đời  Tiền Phi Viễn cực kỳ ghen tị với Tống Lâm Đăng nhà tớ. Cậu  đấy,  Tống là con cưng của  phận,   trai   điều kiện, tính cách  …”
Tiêu Mã  phá lên: “Ha, năm đó  bộ học sinh cấp ba của thành phố  ai mà   chồng   thì sáng như ánh mặt trời, nhưng  tay thì đen như mực? Chỉ   đứa ngốc nghếch là  tin   tính tình  thôi.”
“Nói linh tinh! Tớ hỏi , năm đó  trồng cây si Tống Lâm Đăng ít quá   thư tình   nhận xếp chồng  cao bằng núi? Tớ  gì sai nào?”
Tiêu Mã ngập ngừng: “Tớ cứ thấy  đang định dụ tớ ăn cơm chó cho no, vỗ béo  thì  thịt cho dễ. Thôi, khỏi vòng vo, tớ chỉ   câu chuyện  bịa  còn  thể phi logic cỡ nào nữa.”
 dừng  một chút,  khẩy: “Anh Tống sắp về , tớ  dậy đây. Không kể quá trình chi tiết nữa, kể thẳng kết cục luôn.”
 : “Tớ  thiêu chết.”
 cho rằng Tiền Phi Viễn hồi cấp ba chỉ là một con thỏ trắng yếu đuối, đến lúc c.h.ế.t mới   những lời   giấu trong lòng nhiều năm:
“ thật sự  thích . Tỏ tình chỉ vì   chọc tức Tống Lâm Đăng.” Tiền Phi Viễn  gục ở cửa. Lửa bắt đầu l.i.ế.m tới ống quần,   chỉ   , ánh lửa phản chiếu sự điên cuồng trong mắt. “Hắn  luôn ngạo nghễ ở  cao  xuống, thứ gì cũng .   coi trọng . Chỉ cần  chiếm   thì  sẽ mãi mãi   . Hắn cũng nên nếm thử cảm giác nỗ lực cả đời mà  theo kịp  khác là thế nào,  thấy đúng ?.”
“Tại  cứ  so sánh  với ? Tại   luôn thua kém?”
“Sở Trần Trần,  nghĩ  nhiều năm, cuối cùng cũng tìm  cách đánh gục . Hôm nay chính là ngày đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/full-cuoc-song-hon-nhan-thuong-ngay-cua-toi-va-anh-tong/8.html.]
“Cậu c.h.ế.t ,  sẽ chỉ đau khổ vì mất mát thôi.  chúng  cùng c.h.ế.t thì   mỗi khi  nhớ tới ,  sẽ luôn  trằn trọc  quên  c.h.ế.t trong vòng tay ai.”
“Nghe  thú vị ?  thì thấy thú vị lắm. Nhanh thôi, chúng  sẽ cháy thành tro,   Tống Lâm Đăng sẽ  thấy cảnh tượng thế nào nhỉ?”
“Hai xác c.h.ế.t ôm chặt , tro cốt hòa   phân  rõ của ai. Một cảnh tượng tuyệt ,   xem   thể quên  ?”
Chưa bàn đến chuyện    quên  ,  nó chứ,  c.h.ế.t  cũng  quên nổi.
...
Tiêu Mã ở đầu dây bên  đột nhiên im lặng. Một lúc , giọng cô  vang lên đầy kinh hãi:  “Sở Trần Trần! Cậu đang  đấy ? Khóc gì chứ?”
 khụt khịt, khàn giọng đáp: “  câu chuyện của chính   cảm động, hu hu hu, kiếp   thảm quá, đến tro cốt cũng  còn nguyên vẹn…”
Tiêu Mã: “… Ụ Á CẬU.”
Cô  tức giận cúp máy.
 lau nước mắt, ôm điện thoại  thêm một lúc, đợi đầu óc bớt mơ hồ mới thút thít bò  khỏi chăn.
Anh Tống sắp về ,    phòng xem một bộ phim sầu đời phòng trường hợp   thấy mắt  đỏ  truy hỏi đến cùng.
Anh Tống cái gì cũng  thể trơ mắt  , chỉ trừ việc  thấy  .
Tay   nắm lấy tay nắm cửa, bên ngoài    đẩy cửa bước .
Anh Tống mặc vest  giày da   cửa, cúi đầu  đôi mắt đỏ hoe của , im lặng giơ tay xoa nhẹ đuôi mắt : “Ngủ dậy phát hiện  thấy  nên  ?”
Anh thở dài: “Em cứ dính  như ,  thật sự  phiền lòng đó.”
: “???”
Ai mới là  dính ai hơn cơ? Người   rắp tâm tính toán đủ kiểu, lừa  đến công ty chơi văn phòng play là tên khốn nào  hả?
Anh Tống  , dang tay  và  với giọng điệu  lười biếng  nũng nịu: “Sở Tiểu Trần,  đây ôm một cái.”
Thật  khoảnh khắc cửa  mở, phản ứng đầu tiên của  là: Anh    thấy chuyện   với Tiêu Mã ?
 câu đầu tiên    trêu ngay khiến  yên tâm, trái tim đang treo lơ lửng cũng bình thường trở .
Quả nhiên, vẫn là tên mặt dày   Tống Lâm Đăng của .
 ngượng ngùng hừ nhẹ một tiếng: “Ôm là … chỉ ôm thôi đấy.”
 khóe miệng cong cong  bán    .