12
Dạo  Anh Tống  bận, mấy hôm liền chẳng kịp về nhà ăn tối.
 cũng chẳng   bận chuyện gì. Mấy ngày liền  chờ hoài  thấy  về,  lười nấu ăn luôn, đặt hẳn một thùng mì gói  mạng về lay lắt cho qua ngày.
Kết quả  bóc hai gói cho  nước, còn  kịp cắt gói gia vị thì khóa cửa vân tay vang một tiếng ting.
Anh Tống về .
 hoảng quá, lập tức đậy nắp nồi , mở tủ lạnh lôi  một hộp sữa chua  vẻ bình tĩnh, cao giọng hô lớn: “Tống Lâm Đăng,  về  hả? Là Tống Lâm Đăng  ? Tống Lâm Đăng?”
Anh Tống đóng cửa,  tháo cà vạt  cạn lời  kẻ  chắn như thần giữ cửa ngay lối  phòng bếp là  đây. Anh liếc qua bếp: 
“Lại  chuyện gì chột   ?”
“…”
  gượng: “Haha, Tống Lâm Đăng,   gì ? Em chột  gì chứ? Đùa hoài…”
Anh Tống cởi áo vest, gập đôi khoác lên khuỷu tay, chậm rãi cởi hai nút áo sơ mi, từng bước tiến về phía :
“Sở Trần Trần, em đến giờ còn  phát hiện đúng … Chuyện mỗi  em lén lút  việc gì chột     bắt quả tang là y như rằng em  gọi cả họ tên đầy đủ của  ?”
“…”
Thật ?
Thật đó hả?!
Thì   luôn dựa  chi tiết đó để đoán   đang chột !
 yếu ớt phản kháng: “Thế thì  công bằng. Em gọi cả tên  là em chột ,  còn  gọi tên đầy đủ của em thì ,    là  chột ?”
Anh liếc , tay vòng qua  mở tủ lạnh, lấy  hộp sữa chua.   vì rời  luôn,    im, cố ý chặn  trong vòng tay  và cánh cửa tủ lạnh.
“Sao em  , nhỡ lúc  gọi cả tên em cũng là lúc  đang chột  thì ?” – Anh cố tình kéo dài giọng.
“... Hả?”  chớp chớp mắt,  đơ . “Cái… gì cơ?”
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi   nghiêng  bước qua. “Tự em đoán .”
 còn  kịp nảy  bất kỳ điều gì thì   vạch nắp nồi. Mùi mì gói nóng hổi bốc lên, bùng nổ trong  khí như pháo hoa.
Anh Tống nhướn mày, khóe môi khẽ cong lên   đầy ý vị: “Sở Trần Trần.”
Nghe cách  gọi,  đột nhiên linh cảm  điềm  lành nên nhanh chóng chuyển hướng: “Em  ! Mỗi   gọi tên em như thế là để báo hiệu... chuẩn  chỉnh đốn em đúng !”
 cảm thấy   khai sáng một chân lý nên đắc ý lắm:
“‘Chỉnh đốn’ ở đây  nhiều cấp độ lắm nhé,  thể là kiểu thể xác hoặc là tinh thần. Xử lý thể xác  thể là ‘bạo lực’, cũng  thể là xác thịt… thịt…”
Nói đến đây,  đột nhiên nghẹn lời, chầm chậm ngẩng đầu, đối diện ánh mắt đen nhánh của . Anh Tống thong dong cắm ống hút  hộp sữa chua, nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nhếch môi: “Ừ,  tiếp .”
: “…”
 nuốt nước bọt, định  đầu bỏ chạy.
 eo   vòng tay từ phía  ôm chặt cứng, cả   kéo lui về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/full-cuoc-song-hon-nhan-thuong-ngay-cua-toi-va-anh-tong/9.html.]
 đỏ bừng mặt.
“Ấy ... Anh Tống,  thương lượng chút , ăn tối xong  ‘chỉnh đốn’ cũng  mà, nhé?”
Anh Tống khẽ , nụ  khiến lòng  run rẩy.
_____________
Lời tác giả: Lúc   lẽ  Tống cần một đường link Popo*. Hoặc là Hải Đường**.
(*, **: 2 web lớn bên TQ cho phép  sờ ếch)
13
Tối nay hiếm khi Anh Tống   tăng ca, lúc  về thì  đang cuộn tròn chơi game  sofa phòng khách.
Anh  tới, từ phía  rút phăng điện thoại khỏi tay : “Lại chơi game?”
 cuống lên, vội giơ tay đòi : “Trả em mau! Sắp  đánh c.h.ế.t !!”
Anh thản nhiên một tay ấn đầu  xuống, tay còn  thuần thục thao tác. Rất nhanh    thấy âm báo chiến thắng vang dội.
 nhào tới hôn lên má : “Anh Tống siêu cấp ngầu!”
Anh khẽ nhếch khóe môi, còn kiêu căng nghiêng đầu đòi  hôn tiếp.
Vì  khuya nên trong phòng khách chỉ mở hai ngọn đèn nhỏ. Ánh sáng dịu dịu hắt xuống đường nét hàm  của , khiến gương mặt vốn   trai giờ càng thêm góc cạnh.
Mà thật , Anh Tống vốn  thuộc hàng sát thủ nhan sắc, nhưng khi ánh đèn chiếu lên mặt theo kiểu tự nhiên như , đúng là  tới cấp vũ trụ vô địch.
Dưới sự ngầm đồng ý của ,  hí hửng hôn thêm mấy cái nữa,  giang tay : “Anh Tống, em mệt quá,  bế em về phòng ngủ nha?”
Anh  bật tiếng, bất đắc dĩ đáp: “Được .”
Nói xong,  vòng tay bế bổng  lên như ôm một con mèo béo, nâng lên nâng xuống ước lượng mấy , còn nghiêm túc  vẻ đánh giá: “Sở Tiểu Trần, em dạo    ... mũm mĩm ?”
: “???”
 phản đối kịch liệt: “Rõ ràng là tại  càng ngày càng gầy!”
 Sao  thể  con gái béo ?! Dù   béo  thật thì  cũng  khen là  da  thịt, đẫy đà quyến rũ chứ!
Anh tỏ vẻ suy nghĩ nghiêm túc: “Thế ?” Rồi khẽ buông tay.
 hoảng hốt vội quàng tay ôm cổ  như koala túm lấy  cây: “Tống Lâm Đăng! Anh dọa c.h.ế.t    đó!”
Anh bật ,  xốc  lên như cũ, bước qua vùng ánh sáng mờ nhạt của phòng khách. Dưới ánh đèn dịu nhẹ,    rõ mặt , chỉ   giọng  trầm thấp khẽ vang bên tai.
“Dọa em nhiều  thế  mà  nào em cũng đều mắc bẫy.”
 lườm: “Chứ   tại  thích em mắc bẫy ?”
“Anh  ?”
“Ừ  cứ giả ngu !”
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Thật  mỗi   dọa ,  đều tự tìm đủ kiểu lý do để đổ thừa cho . Một  thông minh như , chẳng lẽ  nhận  mấy trò ngốc nghếch đó? Nếu   vì chiếu cố chút tâm tư ngầm của  thì   chẳng cần  nào cũng giả vờ mắc mưu.