Vệ Lễ càng đưa mặt  gần nàng hơn chút,  chút cúi đầu, "Ngươi ..."
"Đâm  đây..."
Hai chữ "thử xem" cuối cùng của Vệ Lễ chợt nghẹn  nơi cổ họng, nhả  cũng  xong,   cũng  , nghẹn đến mức biến sắc.
Triệu Hi Hằng l**m l**m đôi môi khô khốc, đem miếng vải  xé rách dán dán   n.g.ự.c Vệ Lễ, nhẹ nhàng ấn lên, phút cuối cùng còn vỗ vỗ, lui về phía  hai bước, miếng vải   từ từ rơi xuống, dừng  ở  giường,  cho nàng một chút mặt mũi.
Không xong , hình như   dùng sức  nhiều một chút. Vệ Lễ sẽ  phát hiện chuyện nàng kỳ thật cũng  yếu đuối chứ...
Triệu Hi Hằng cảm thấy nàng hẳn nên tìm kiếm chủ biện pháp để bổ cứu.
Vệ Lễ cầm cổ tay nàng lên, lật cánh tay nàng  ngón tay, "Ngươi  gì  ? Sao giật mạnh thế  chi, đau c.h.ế.t ngươi  chứ."
Triệu Hi Hằng  cảm thấy đau, cũng cảm giác chất vải của cái xiêm y  giống như mấy cây vải để lâu năm mục nát , nàng  dùng sức liền xé rách  luôn. Đương nhiên nàng    là chưởng quầy   ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu  dùng thứ phẩm, mà ngược  cũng  xài loại tương đối bền , mà nàng sức lực  lớn, bằng  cũng  thể ấn Triệu Minh Tâm ở  xe ngựa đến phản kháng  .
Tuy nàng  cảm thấy đau, nhưng ma sát một lúc lâu vẫn  cho lòng bàn tay nàng đỏ lên, Vệ Lễ chạm chạm, mắng nàng, "Ngươi thật là, dùng lực lớn thế  gì."
Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, vẫn thuận theo rơi chút nước mắt, nũng nịu , "Chủ công,   đau quá a."
Vệ Lễ cúi đầu thổi thổi,  tiếp tục mắng, "Cái thứ đồ gì mà tệ  ? Ngươi đặt nhà ai  xiêm y đó, đụng một chút là rách luôn  ?"
Hắn tuyệt đối  nghĩ tới Triệu Hi Hằng  khí lực quá lớn, chỉ cảm thấy nhất định là mấy món   bền.
"Lần  đừng đặt  xiêm y chỗ  nữa ,    cái thứ gì nữa."
Triệu Hi Hằng chột  gật gật đầu.
Vệ Lễ mà  khí lực nàng quá lớn, dự đoán  thể vỗ vỗ vai nàng, chỉ  núi Trường Bạch sơn  với nàng, "Đi! Lên núi đánh cho  con hổ về   xem!"
Sao  thể còn giống như hiện tại, xem nàng là một tiểu cô nương yếu đuối  thể tự gánh vác,  chuyện đều nhẹ nhàng cẩn thận với nàng.
Được ,  xiêm y màu đỏ  xem như bỏ ,  chút lãng phí,  mặc còn  dễ  như  .
Triệu Hi Hằng sửa sang  cho , "Muốn cởi  đổi  xiêm y khác thử xem   ?"
Cái bộ xiêm y  rách  nàng lấy   quần áo cho Cẩu Đản Nhi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-107-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ   lời ,  bộ màu trắng và.
Lần   Triệu Hi Hằng giúp, ngược  mặc  xong  nhanh .
Áo trắng  chọn .
Tất cả   , áo trắng nếu     khí chất xuất trần thì  thể mặc  cái phong tư cao nhã . Triệu Hi Hằng cảm thấy lời   như đánh rắm, rõ ràng tất cả quần áo đều chọn , đều chọn  xinh . Chỉ là màu trắng ai  mặc càng , ai  mặc càng  mà thôi.
Vệ Lễ mặc ,    khó coi, chính là  chút kỳ quái, chẳng giống cái gì cả .
Triệu Hi Hằng  thấy   tự nhiên, giơ tay xoa xoa mặt , "Ngươi đừng hung dữ như thế, dịu dàng chút xem ?" Cái tên ,  đầy mặt đều là lưu manh phỉ khí.
Vệ Lễ  nàng , thả lỏng cơ mặt hơn.
Ừ,  một chút.
Cửa  vang lên đánh rầm một cái, Vệ Lễ nhíu mày cảnh giác  sang, là Cẩu Đản Nhi chui  .
Bả vai Triệu Hi Hằng sụp xuống, cái tên , thất bại trong gang tấc , Vệ Lễ mặc đồ trắng thật giống như thổ phỉ mới  lương .
Nàng thu  câu , áo trắng chọn khí chất   lời  nhảm  nha. Lời của lão tổ tông truyền xuống tới,    hơn nàng .
Triệu Hi Hằng bóp bóp chỗ bả vai , nhíu mày, "Chỗ     chật một chút ?"
Nhìn thấy  lúc nãy xoay , hình như   căng   rách.
Nàng hình như chỉ bảo  thêm chiều dài,  thêm chiều ngang.
"Còn... vẫn còn ." Vệ Lễ sờ sờ tay áo, "Ta cảm giác  quá thôi ."
Thật sự là  chút chật,  lẽ là ngày gần đây mập , nhưng  khẳng định    với Triệu Hi Hằng như .
Kì thực  mấy ngày nay bôn ba khắp nơi,   mập  cho nổi, chỉ là cơ bắp chắc hơn, khung xương cũng lớn theo nên   vẻ to hơn thôi.
Triệu Hi Hằng nheo mắt, con nhà ai lớn lên chỉ dài chiều dài chứ  to chiều ngang chơ chứ ? Ngay cả mấy trái bắp ngoài ruộng cũng từ  dài  to  đấy thôi ? Còn nếu bảo cứ dài mỗi chiều cao thì chả khác nào thành cây cỏ khô ẻo lả  .
"Vậy ngươi thử bộ màu tím xem ."