"Phù phù..." Hắn thổi hai cái, do dự đề nghị, "Muốn  l**m l**m cho ngươi   ?"
Nghe  miệng vết thương nếu dùng nước bọt l**m l**m sẽ càng mau lành.
Triệu Hi Hằng giật  một cái, ôm chăn lăn xa , còn l**m l**m nữa ? Ngươi là chó  ? Lão ngốc!
Buổi sáng sớm  vui vẻ  trôi qua với hai  tương đối   chuyện, khi Triệu Hi Hằng rửa mặt,   trong mặt nước trong vắt,  thể thấy  trán một cục u, ngay cả  xé mặt Vệ Lễ cũng dám .
Vệ Lễ  ngoài, Triệu Hi Hằng cả một ngày  soi gương, đầu nàng sưng lên một cục u to tướng như   chình ình ngay trán,  ảnh hưởng mỹ quan, nàng mắt  thấy lòng  phiền, dứt khoát   .
Nghe  cục u  trán phu nhân là do Vệ Lễ đụng cho, đám thị nữ vốn dĩ trong lòng   thiên vị đối với Triệu Hi Hằng tất nhiên sẽ càng thêm oán trách Vệ Lễ.
Người  là một tiểu mỹ nhân nũng nịu như , mỹ theo ngươi   đáng tiếc  , ngươi còn đụng đầu tiểu mỹ nhân   thành bầm xanh bầm tím thế .
Triệu Hi Hằng ném cái bình son môi ngày hôm qua Vệ Lễ mua về cho nàng đến vang lên đing đong, Vệ Lễ mỗi ngày mỗi ngày về nhà chỉ  chọc giận nàng,    gì nữa, còn  bằng  tuần doanh đừng trở về luôn .
Trần Nhược Nam   kháng lăn qua lăn , lăn đến ca nàng  bên cạnh, ca nàng  ngại nàng  phiền, liền đẩy nàng  về, "Mỗi ngày mỗi ngày ăn no  ngủ, ngủ   ăn, ngươi  tác dụng gì  ? Ngày mai  tìm cho ngươi một nhà chồng, đỡ  mỗi ngày cứ về nhà là đòi tiền . Tiền  ngươi lấy  hết,  lấy   nuôi tẩu tẩu ngươi đây."
"Ngươi  thể cưới  tức phụ  ? Ai dám lấy ngươi?" Trần Nhược Nam  lăn về, "Tiền ngươi  cho  xài thì cũng   chỗ nào mà xài."
Vốn dĩ khi Trần Nhược Giang còn   chung với Vệ Lễ, vẫn   ít bà mối đến cửa giới thiệu đối tượng cho .  từ lúc  theo Vệ Lễ, tất cả   cảm thấy    là   gì , tất nhiên cũng   gả khuê nữ cho .
Trần Nhược Nam thì đối với Vệ Lễ là một lòng, khi nhà nàng  nghèo nhất, thất vọng nhất, nàng  tận mắt thấy Vệ Lễ vung tiền như ném rác cho nhà nàng , tấm lòng thanh xuân thiếu nữ khó tránh khỏi  lay động.
 nàng  cũng  ranh giới đạo đức của ,   Vệ Lễ lấy vợ, cũng chỉ  gặp Triệu Hi Hằng xem đến cùng là cái  thế nào,  hơn nàng  chỗ nào, chứ  hề  ý định phá hư hai vợ chồng  .
Gặp Triệu Hi Hằng xong trở về, nàng  khó chịu vài ngày, ôm Trần Nhược Giang  hai trận, Trần Nhược Giang  nàng   cho đau đầu, đưa tiền bảo nàng  cút  dạo phố, chớ phiền .
Trần Nhược Nam ăn ăn uống uống vài ngày tâm tình cũng liền  lên, tiện thể còn mập thêm hai lượng thịt.
Trần Nhược Giang vỗ vỗ đầu nàng , "Câm miệng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-115-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Ta    ngoài chơi."
"Đi ."
"Ta   tìm cái công chúa  chơi."
Trần Nhược Giang âm u  nàng ,   chuyện, Trần Nhược Nam liền xem như  đồng ý .
Triệu Hi Hằng   Vệ Lễ đụng  bay sọ não,  đầu còn nổi một cục u giờ đây  to như trứng ngỗng, tất nhiên   gặp , vì thế uyển cự tuyệt Trần Nhược Nam bái phỏng.
Trần Nhược Nam bĩu môi, cho rằng Triệu Hi Hằng ghét nàng , vì thế cô đơn xoay ,  tiệm mì gần đó ăn ba bát mì lớn,  đó mới thấy tâm tình bình phục  .
Bình tĩnh mà xem xét, nàng  vẫn  thích cái công chúa  .
Xinh ,  chuyện  dễ .
Cha nàng  mười mấy năm  c.h.ế.t vì bệnh, nương mấy năm nay cũng nhiễm bệnh  trị  nên cũng qua đời,  của nàng  là một hán tử l* m*ng, tuy rằng cũng thương yêu nàng , nhưng phương pháp thương thì  giống  thường, suốt ngày châm biếm  dạy dỗ nàng ,  bao nhiêu năm, cũng   ai khen nàng .
Triệu Hi Hằng cự tuyệt  tới thăm hỏi, trong lòng cảm thấy  ngại, đặc biệt      Vệ Lễ tổn thương đến phát  chạy  .
Nàng chọn mấy bình son mùi hoa quế bảo  đưa  cho Trần Nhược Nam.
Trần Nhược Nam lưu loát  một bức thư ngắn cho Triệu Hi Hằng  lời cảm tạ, tỏ vẻ   sẽ  bái phỏng tiếp.
Triệu Hi Hằng xa xứ   bằng hữu; Trần Nhược Nam vì ca ca   việc cho Vệ Lễ nên cũng   cô nương nào giao hảo.
Hai  truyền tin qua  một hồi, cảm thấy đối phương cũng  tệ, lui tới cũng chặt chẽ thêm chút, nhưng chuyện  là chuyện của về .
Vệ Lễ nắm phía  cổ áo Trần Nhược Giang, "Ngươi đêm hôm đó   với  cái gì nhỉ?"
"Ta lúc  bận bịu,  rảnh ." Khi Vệ Lễ   hai chữ "bận bịu" , mặt  ửng hồng  thể nhận .