Chìa khóa cũng rơi  , giấu cũng  thể giấu , Vệ Lễ liền nhét chìa khóa  trong tay nàng,  lập lờ cho qua.
Triệu Hi Hằng nắm chìa khóa trong tay trái lên  , đuôi  khắc chữ, đây là kiểu dáng chìa khoá trong cung , là cái mà nàng đánh mất .
Trong rương chứa cái gì, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng.
Thật trùng hợp ? Trùng hợp cái quỷ ! Chìa khóa  trong tay  dạo một vòng liền biến mất, hiện tại  từ    rớt xuống, trùng hợp ? Nàng  tin.
Hèn gì  trắng đêm khổ  mấy thứ , trách     hôn môi   chiêu mới.
"Chủ công gần đây thật cố gắng a." Triệu Hi Hằng nắm chìa khóa lăn qua lộn  ở trong tay,  đó tiện tay để qua một bên.
"Ừm." Vệ Lễ ho một tiếng, thản nhiên gật đầu, lỗ tai  bắt đầu nóng lên.
Hắn nhớ tới cái tên tiểu bạch kiểm bạch nguyệt quang , bỗng nhiên nổi lên quyết tâm, cầm lấy cổ tay Triệu Hi Hằng, cúi đầu chạm  đầu nàng, mặt  chút đỏ, nhẹ giọng , "Có   thử xem   tiến bộ   ?"
Vệ Lễ kề sát nàng vô cùng,  thở nóng rực  phun lên bên má nàng,  cho gò má tự nhiên đỏ ửng. Mùi thơm cây nhỏ nhợt nhạt    nhẹ nhàng khoan khoái giống như bọc  thành một cái lưới, bao phủ nàng kín kẽ  một khe hở.
Đầu Triệu Hi Hằng  tự giác  nghiêng  một chút, móng tay bấm  trong lòng bàn tay.
Rõ ràng mấy ngày hôm , trình độ hai  cũng kém   nhiều, dựa  cái gì mà Vệ Lễ xem xong sách  tiến bộ nhiều như thế ...
"Thử... Thử ..." Thử cái gì mà thử!
Nàng lắp bắp còn   xong nửa câu còn , liền thấy Vệ Lễ mắt sáng lên, phát  ánh sáng như sói đói, nuốt lời nàng  trong bụng .
"Ưm."
Lần   hôn  mạnh bạo  vội vàng, như một  hồi lâu   ăn cơm, thình lình  thấy cái món ngon mỹ vị nào .
Triệu Hi Hằng mới ban đầu còn  thể thở một chút, càng về  dưỡng khí trong phổi như đều   đoạt , chỉ  thể mềm mại rũ , nhúc nhích  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-145-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hai gò má nàng ửng hồng, mặt mày ngậm xuân, trong mắt đều là  nước,  hôn đến thở hồng hộc, n.g.ự.c phập phồng lên xuống.
Vệ Lễ hôn lên khoé mắt phiếm hồng của nàng,  đó  cắn mở nút thắt  vạt áo nàng, bàn tay chụp  thắt lưng của nàng, lục lọi gỡ bỏ dây thắt lưng đang đeo bên hông nàng.
Bộ dáng của  vốn dĩ cũng  mỹ lệ, hiện giờ mặt mày  đầy sắc dục, trầm thấp th* d*c bên tai nàng, cả  Triệu Hi Hằng lẫn da đầu đều run lên,  thể mềm nhũn, chỉ  thể nắm vạt áo của , tùy ý    gì thì .
Cho dù  là cuối tháng 4, trời Bình Châu vẫn tối  sớm, bên ngoài mặt trời  lặn chỉ để  bóng đen mờ mịt, bên trong phòng  đốt nến, âm u một mảnh.
Vạt áo Vệ Lễ  kéo xuống , lộ  một phần hình xăm màu đen từ phía bên  cổ kéo dài xuống,  theo bản năng nhớ tới Tạ Thanh Úc, cái tên tiểu bạch kiểm sạch sẽ mặc màu trắng .
Vệ Lễ kéo dây buộc tóc xuống, hai ngón tay nới rộng đai lưng. Hắn hôn hôn khoé mắt Triệu Hi Hằng,  đó dùng dây buộc tóc che mắt của nàng , một đầu tóc đen của  bung xoã , vây lấy xung quanh Triệu Hi Hằng.
Đôi mắt bỗng nhiên  bịt  siết chặt , cái gì cũng   thấy, nàng theo bản năng  lột xuống, nhưng  Vệ Lễ đè tay ,  thấp giọng th* d*c , "Đừng."
Loại thời điểm , trong óc Triệu Hi Hằng ngơ ngơ ngác ngác, một chút ý thức tự chủ cũng   , ngược  còn  ngoan, Vệ Lễ  cái gì nàng  cái đó,  chạm  dây cột cột tóc  nữa.
Hắn cởi bỏ xiêm y, chỉ thấy hình xăm  từ phía bên  cổ, lẩn quẩn một mảng lớn bao trùm lên cả xương quai xanh trắng bệch của , vòng  phía  eo,  dừng  rõ ràng ở vùng bụng.
Cũng  thể  thấy rõ ràng đây là hình gì, ngược  thì giống như một dạng hình vẽ như dã đồ sùng bái của tín ngưỡng nào đó, cũng  giống như  túc trí mạng, uốn éo theo đường cong cơ bắp lưu sướng của , xen lẫn thành d*c v*ng khó .
...
Khoé mắt Triệu Hi Hằng trào  mấy giọt nước mắt, dây buộc tóc đang che  đôi mắt cũng ướt một vệt mờ mịt, nàng c*n m** d***, hai má đỏ ửng, chịu đựng  nấc lên tiếng nức nở, ngón tay từ vị trí nắm  cánh tay Vệ Lễ đổi thành bóp chặt gối mềm  giường.
Vệ Lễ nắm hông của nàng, che   nàng, dùng khí âm thì thào bên tai nàng, "A Đam, A Đam..."
Triệu Hi Hằng đau đến lập tức  , nước mắt rơi nhiều hơn,  cho mảnh vải ướt nhẹp.
Bất quá nửa khắc , Vệ Lễ dừng  , sắc mặt cũng  .
Triệu Hi Hằng  rơi nước mắt  hỏi, "Xong  ?"