"Ừ." Vệ Lễ hừ một tiếng, tâm tình vô cùng  sờ sờ tóc của nàng,  Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng đánh tay, "Ta còn  thoải mái, ngươi tự  chơi ."
"Còn đau ?" Vệ Lễ trải qua một đêm, mấy lời  khó  cùng vũ lực cũng lui ,  nàng  nàng  thoải mái, vành tai  đỏ lên, ưỡn mặt tới gần sát, nhẹ giọng hỏi nàng.
"..." Triệu Hi Hằng cũng đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ta chuẩn  thuốc mỡ, ngươi  ?"
Nếu Triệu Hi Hằng   gì, đó chính là chấp nhận, Vệ Lễ lấy thuốc mỡ từ trong ngăn tủ .
Tay  chỉ mới tiếp xúc với làn da ấm áp của nàng, Triệu Hi Hằng liền giật  co rụt . Hắn dám kéo  bộ  nàng , chỉ dùng chăn nửa che nửa đậy ôm lấy nàng, trong lòng  nóng nảy lên, vốn dĩ đang ngại ngùng chột  cũng mất ráo.
"Ta tự  , ngươi  ngoài ." Tuy rằng tự nàng  cũng   hổ , nhưng Vệ Lễ cái tên    giúp nàng bôi thuốc,  càng  hổ!
Vệ Lễ bóp chặt hai cổ tay nàng kéo hướng lên , đặt nàng vững vàng ở  ,  đó hôn hôn lên khoé mắt đỏ ửng của nàng, tay   xuống  tìm kiếm.
Triệu Hi Hằng sắp  , nàng  cho  đem cái đống bậy bạ của hồi môn đó thiêu hủy hết , thứ gì,  hại !
"Hơi sưng một chút." Hắn ngậm vành tai non mịn của Triệu Hi Hằng, hà   trong vành tai của nàng.
Cả  Triệu Hi Hằng run lên, c*n m** d***, "Im, câm miệng."
Nam nhân  giường bình thường đều    hổ, Triệu Hi Hằng hiện tại cũng   gì  ; động tác Vệ Lễ  những  ngừng mà còn tiếp tục hướng  trong vành tai của nàng bật .
"Thật mà,    một chút  ?"
"Sáng sớm hôm nay xong ngươi  lén xem  đó?"
"Không   hổ." Âm điệu của Triệu Hi Hằng run run rẩy rẩy, cơ hồ sắp thành nức nở.
"Còn  thể càng    hổ hơn nữa. Mười ba bản  đều xem xong ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-151-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Kiều nhị  mở , lộ một đoá hoa nộn sinh sinh.
Vệ Lễ sợ Triệu Hi Hằng tức giận với ,  xức xong thuốc liền hôn hôn nàng  vội vàng chạy , "Buổi tối chờ  trở  ăn cơm."
Triệu Hi Hằng dùng gối mềm che mặt, đá theo  một chân, thuốc mỡ thật lạnh.
Mấy thứ mà Vệ Lễ  , buổi chiều  đưa tới , Tạ Thanh Úc  phía ngoài ồn ào,  ngoài xem xét, bỗng nhiên  mắt một màu đỏ rực,  suýt nữa  chút    vững, thuận tay đỡ lấy khung cửa.
Xem đám náo nhiệt  đều  chút giống như đang khiêng đồ dùng để cử hành hôn lễ, còn  một cái giường. Theo lý thuyết, giường ngủ ở Bình Châu  ít khi dùng tới, cho nên giản lược  cũng , nhưng Vệ Lễ  cứ nhất định   một cái,  một cái mới còn  tính, còn  điêu khắc hoạ đồ trăm tử thiên tôn cùng hoa lựu.
Lọt  trong mắt Tạ Thanh Úc, quả thực cực kỳ chói mắt,   chút đỡ trán, nhắm hai mắt, giấu  vẻ đau xót trong đó.
Hai  thị nữ líu ríu ghé  lỗ tai  phổ cập kiến thức, "Khi chủ công cùng phu nhân ở cùng   chút vội vàng,  từng tổ chức hôn lễ long trọng nào. Chủ công   khác  , phu nhân cũng  , còn  huy hoàng náo nhiệt hơn  khác thật nhiều, cho nên mua sắm chuẩn  đồ vật cho hôn nghi,  cho phu nhân một hôn lễ thật long trọng."
"Tạ lang quân, ngài đến cũng  đến, sẽ lưu  tham dự hôn lễ chứ ? Nhà  đẻ phu nhân cũng chỉ  một  ngài là bằng hữu quê nhà, đến lúc đó ngài còn  thể  đại diện nhà  đẻ phu nhân để đưa  cho phu nhân nha."
Tạ Thanh Úc   nổi nữa, phất tay áo  .
Không chỉ  Tạ Thanh Úc, ngay cả Triệu Hi Hằng khi  thấy chiếc giường , mặt đỏ rần rần, bọn thị nữ trêu ghẹo  nàng  hổ, nhưng thực tế, trong lòng nàng thật  xé tên Vệ Lễ  . Thế  thì   nàng còn  thể gặp ? Trong đầu  mỗi ngày mỗi ngày  thể nghĩ chuyện khác    ?!.
"Che  che , đừng để cho  thấy." Nàng đau đầu xoay , bảo  dùng tơ lụa che cái giường , mắt  thấy tâm  phiền, thẩm mỹ của Vệ Lễ cũng chỉ  như  .
Vệ Lễ  việc luôn luôn  tốc độ,   tổ chức hôn lễ bù , buổi chiều liền công bố việc  hết sức rầm rộ.
Đi một vòng, thu   nhiều lời chúc mừng.
"Chủ công, chúc mừng, chúc mừng, nếu  bày tiệc rượu, xin  tiếc cho thuộc hạ một tấm  mời, thuộc hạ nhất định sẽ  lễ trọng nha."
"Được mà  mà." Ý   khoé miệng Vệ Lễ vẫn luôn  buông  xuống .
Hoá  chân chính sắp thành  là loại cảm giác ,  mới lạ,  long trọng, đặc biệt tất cả   đều  chúc mừng với , thật giống như hôn sự  nhận đến   sự chúc phúc của , nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc .