Vệ Lễ rõ ràng  như ,  hẳn  nổi giận, hẳn   đánh cho Tạ Thanh Úc một trận, nhưng hiện tại  chỉ vững bước chậm rãi trở về sân viện của . Hắn  hiểu      đối mặt với hai  ,    thấy ánh mắt, động tác ăn ý của hai  bọn họ.
Thị vệ thấy  trở về, da đầu run lên, Vệ Lễ khoát tay, bảo bọn họ đừng ,  đó lạnh mặt,  ngang qua đình đài trong viện về phòng.
Triệu Hi Hằng  thích ,  ,  là đoạt  nàng mà. Triệu Hi Hằng thích tiểu bạch kiểm như Tạ Thanh Úc , thích  sẽ  mấy lời ngọt đến tận xương như cha nàng. Hắn    từng nghĩ tới Tạ Thanh Úc đến sẽ  cho Triệu Hi Hằng  nổi lên ý nghĩ trốn thoát, nhưng bây giờ Triệu Hi Hằng  nàng sẽ  .
Tốt vô cùng, tức phụ tới tay mà bỏ chạy thì ngay cả mặt mũi  cũng  cần,  cần  dụ dỗ  đe dọa  là như thế nào, nếu trong lòng Triệu Hi Hằng còn  thứ nàng để ý, thì đời  nàng đều chạy  chạy thoát .
Vệ Lễ nghĩ, đột nhiên cảm giác   chút mệt mỏi, ghé  bên cửa sổ, đầu tựa  trong khuỷu tay.
Tạ Thanh Úc  xong một lời của Triệu Hi Hằng, thoáng  chút thất thần, nhưng trố mắt một lát, nâng tay lên châm  cho nàng, "Thật xin ."
Hốc mắt   chút đỏ.
"Thật xin ,     nghĩa vụ của một vị hôn phu vốn  ,  thể bảo hộ ngươi ngay lúc đó. Bây giờ  những lời ,  chậm, cũng lộ  là   vô dụng, Vệ Lễ   đúng, lúc    thể  ..."
Triệu Hi Hằng  phản bác  , chỉ là nhấp một ngụm , "Không liên quan, nếu a gia và a nương của  còn sống, địa vị của bọn họ trong lòng  cũng là  ai  thể so sánh . Nương ngươi chỉ  một  ngươi là con, ngươi  việc  thỏa chút càng để cho bọn họ yên tâm m.
Ngày đó  hoà   cũng   là   , tuy rằng  khinh thường chuyện lấy hòa  để đổi lấy an bình, nhưng    tài trị quốc gì cả,   thể lãnh binh đánh , hòa  xem như là chuyện duy nhất   thể ."
Nàng bỗng nhiên  một tiếng, "Nếu   một bên chỉ trích thúc phụ  vô năng, một bên núp ở phía  an hưởng thái bình, thật cảm thấy  cũng  khác gì . Dù   lớn lên đến nhường , ăn uống đều là dân chúng nuôi dưỡng . Hiện tại nghĩ  một hồi,  thể chuyện lúc  chính là thiên ý như thế, cũng   gì  tiếc nuối  tự trách , ăn ngủ cũng an tâm."
Tạ Thanh Úc  xong, trong lòng cũng  dễ chịu, nhưng ngầm cảm thán Triệu Hi Hằng thật rộng rãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-155-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hắn lấy một cái tráp tương đối to đến, đưa cho Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng mở  liền thấy, là một ít ngân phiếu cùng khế đất, đều là điền sản cửa hàng  ở Bình Châu.
"A Đam, nếu ngươi  , thì nhận cái  ." Hắn cắt ngang Triệu Hi Hằng đang  cự tuyệt, "Tiền nhiều thì bản  kiên cường hơn, nữ nhi sống ở nhà chồng, luôn luôn  càng nhiều tiền càng ."
Tạ gia mấy năm nay cũng   trải qua đặc biệt ; Triệu Hi Hằng vẫn  trả mấy thứ  về, "Vệ Lễ  tiền."
"Tiền  là của , tiền ngươi là của ngươi." Tạ Thanh Úc  đến cái  liền  chút nóng nảy, "Bản  ngươi   tích cóp m. Nói lời  dễ  một chút, nam nhân trong thiên hạ phần lớn đều cùng một đức hạnh, khi yêu ngươi thì vì ngươi mà mổ n.g.ự.c đào tim, khi  yêu ngươi thì vứt bỏ như giày rách, cho dù hiện nay  yêu ngươi, ngươi cũng    tính toán cho bản  . Mấy năm nay  thấy  nhiều cặp phu thê ân ái trở mặt thành thù, ngươi chớ  trách  nhịn   đoán  sự tình  theo hướng  như ."
"Nếu như ngươi  nhận, đời  trong lòng  cũng khó an. Đời   và ngươi   duyên phận phu thê, chỉ mong ngươi cho  một cơ hội, xem  giống như  trưởng để  đưa  cho   của ."
Triệu Hi Hằng cảm thán, cảm thấy hiện tại Tạ Thanh Úc  chút giống vị cha già ghê.
 mà, "Tụng Giới ca ca, ngươi  Vệ Lễ yêu ? Đừng   giỡn chứ."
"Ngươi  như thế; ai nhẫn tâm  yêu ngươi?" Tạ Thanh Úc  nàng một lát, cũng  trả lời thẳng.
Triệu Hi Hằng sờ sờ chén  ấm áp, nghĩ thầm, nếu như miệng Vệ Lễ   một nửa ngọt như Tạ Thanh Úc thì  , nàng cũng  đến mức mỗi ngày tức giận gây gổ với .
"Tương lai, nếu ngày nào đó ngươi sống  , đổi ý , cứ để  đưa thư cho . Nếu  đối với ngươi , ngươi mới đối với  ,   ? Đừng ăn thua thiệt."
Tạ Thanh Úc càng dặn dò, Triệu Hi Hằng càng cảm thấy  giống một phụ  đưa nữ nhi xuất giá.