"Ừ,  ngươi sớm một chút tìm một nữ tử hiền lành mà  yêu thích thành  ." Triệu Hi Hằng cảm thấy Tạ Thanh Úc đối với nàng cũng chỉ là áy náy, dù  hai   bảy năm  gặp,  là tình cảm thắm thiết cũng thật sự quá nhảm  .
Nàng  lo lắng cho chung  của Tạ Thanh Úc, vì áy náy mà trễ việc chung  đại sự.
Tạ Thanh Úc khép tay áo ,  chút cúi đầu,  lông mi  ươn ướt.
A Đam cho dù  lớn đến bao nhiêu, đều là nữ hài tử  nhất,  thật   với A Đam.
Khi Triệu Hi Hằng trở về, ánh mắt của thị vệ canh cửa  nàng  chút khác thường, giống như đầy mặt  chữ 'tự cầu nhiều phúc '.
Nàng cũng đoán là Vệ Lễ trở về , nhưng nếu   Vệ Lễ phát hiện nàng  ở trong viện   trực tiếp g.i.ế.c đến chỗ Tạ Thanh Úc ? Thật là  kỳ quái.
Vệ Lễ  ghé  cửa sổ  ngủ. Mái tóc đen buộc ở  đầu thật cao, tóc  đen  dày, Triệu Hi Hằng khi nào tức giận đều thích nguyền rủa cho  trọc đầu. Cánh tay  cong , nửa bên mặt úp xuống, nửa bên mặt lộ , bởi vì  đè ép nên môi hiếm khi  lộ   chút thịt   bĩu ,   vẻ đặc biệt nhu thuận.
Triệu Hi Hằng ngoài ý  cảm thấy, Vệ Lễ ngủ cũng đáng yêu như Cẩu Đản ngủ , thật   vỗ vỗ một phen.
 nàng chỉ nhẹ nhàng cất cái tráp ,  đó thật cẩn thận tới gần , đóng cửa sổ , sờ sờ trán của , hình như  gió thổi  chút lạnh.
Dù cho là  qua tháng 5, gió lúc chạng vạng cũng  ấm,  ngủ bên cửa sổ  mà cũng  sợ đau đầu.
Từ một khắc Triệu Hi Hằng bước  , Vệ Lễ liền tỉnh, xúc cảm mềm mại  trán  cho lông mi của  nhịn   phát run.
"Tỉnh  ?" Triệu Hi Hằng cúi đầu, tinh tế đánh giá ,  đó nhẹ giọng  chuyện.
Vệ Lễ mở to mắt, đẩy tay nàng .
"Ngươi ngày hôm qua đánh   ?" Triệu Hi Hằng hỏi.
"Đánh   ? Đánh  ngươi đau lòng ?"
Hắn  mới tỉnh ngủ, hỏa khí cũng còn  lớn.
"Có    đừng  qua, nếu ngươi dám bước  khỏi cái sân viện  một bước,  liền đánh gãy chân ngươi. Giờ ngươi  chỉ   ngoài, còn  gặp cái tên tiểu bạch kiểm ,   nên đánh gãy luôn cả hai chân ngươi  ?" Vệ Lễ bóp cằm của nàng, con ngươi đen nhánh liền ngưng đọng mây đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-156-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
A, Triệu Hi Hằng nhớ .
Thất sách, thất sách, nàng hẳn   ngay  mặt Vệ Lễ, quang minh chính đại   ngoài .
Nàng giơ hai tay ôm vòng lấy cổ Vệ Lễ, thuận thế đổ   đùi , hôn cằm  một cái, "Đừng nóng giận mà."
Lần  còn   nữa.
Vệ Lễ  nàng hôn liền cả  tê rần, đốt xương cụt cũng mềm .
Dáng vẻ  ngây ngốc   chút thú vị, Triệu Hi Hằng  hôn một cái lên gương mặt .
Vệ Lễ ôm ngang nàng lên, ném   cái giường mới mua , dù   tỉnh ngủ , một chút cũng  mệt.
Hình ảnh Vệ Lễ ngoan ngoãn nhu thuận  ngủ ban nãy vẫn còn in trong đầu Triệu Hi Hằng, bây giờ nàng  thích . Triệu Hi Hằng choàng tay ôm cổ của  dính lên, nhẹ nhàng dán  bên tai Vệ Lễ , "Khi nào đánh gãy chân nhẹ nhẹ thôi nha."
Vệ Lễ  để ý nàng, gương mặt lạnh lùng cắn môi nàng, nhẹ là  thể nhẹ,   giống như hận  thể ăn sống nàng luôn , còn hung ác hơn cả  đầu tiên.
Triệu Hi Hằng   nhịn  , từng tiếng nức nở  trọn vẹn tràn , thỉnh cầu  nhẹ một chút,  ngược  càng thêm k*ch th*ch, động tác càng kịch liệt hơn vài phần.
Không hổ là   nghiên cứu kỹ mười ba bản,   còn đa dạng mới lạ hơn so với  , nhưng mà thắt lưng thì đau, chân  rút gân , đầu gối cũng xanh xanh tím tím .
Vệ Lễ là chó ! Lần  ai còn hôn   đó chính là chó, trong lòng Triệu Hi Hằng mắng .
Chuyện nàng  tìm Tạ Thanh Úc  chuyện, Vệ Lễ  tiếp tục truy cứu nữa, thậm chí cuối cùng cũng  hỏi một tiếng, chuyện  cứ như  mà trôi qua.
Triệu Hi Hằng  cứ cảm thấy  thích hợp, nếu Vệ Lễ đặc biệt đặc biệt tức giận đến chất vấn nàng, nàng ngược  cảm thấy bình thường,  an tĩnh như ,  ầm ĩ  nháo, nàng cảm thấy  quỷ dị.
Sự thật chứng minh cảm giác của nàng  sai, từ  khi ngày đó nàng trở về, Vệ Lễ liền   chuyện với nàng nữa, một chút hoà nhã cũng  , thậm chí cãi  cũng  thềm ầm ĩ với nàng. Trừ phi nàng chủ động,  thì  hiện tại ôm cũng sẽ  ôm nàng một chút.
Như  ngược   thanh nhàn, nhưng trong lòng nàng  thấy trống vắng đến khó hiểu, thậm chí còn cảm thấy Vệ Lễ   thú vị hơn.