Hắn mỗi   thấy Tạ Thanh Úc, cũng  nhịn  cả   xù lông.
Triệu Hi Hằng dù cho tướng mạo  giống Tạ Thanh Úc, khí chất cũng  giống, nhưng mơ hồ tạo cho   cảm giác, họ chính là  cùng một đường, như là cảm giác  mấy bông hoa cẩm tú cầu  từ nhỏ chăm sóc kỹ càng trong vườn nhà, mà loại lãnh ngạo lưu manh như Vệ Lễ thì   tương phản,  thấy là  xuất   trời  đất .
"Ừ, ngươi ngược  cũng  thanh nhàn." Vệ Lễ ngước cằm, khẽ gật đầu.
"Phù du trộm nửa ngày nhàn mà thôi, trở về Tấn Dương  là một đống chuyện hỏng bét." Khoé miệng Tạ Thanh Úc treo lên một độ cong  mỹ, nâng tay ý bảo , "Vệ công tử  tiến  uống chén   ,   chút lời   cùng ngươi."
Vệ Lễ   để ý , cất bước  , Tạ Thanh Úc  lưng  hô, "Là chuyện khi A Đam còn nhỏ,  nghĩ ngươi sẽ   ."
"Đi thôi." Thân hình Vệ Lễ chợt ngưng , tiếp theo xoay , ý bảo  dẫn đường   trong viện.
Tạ Thanh Úc nấu , châm cho Vệ Lễ, Vệ Lễ  chạm , ngược  bình tĩnh  , "Không   chuyện ? Nói ."
"Vệ công tử  địch ý  lớn đối với ." Tạ Thanh Úc  một lớp cặn  xanh thẫm lắng xuống đáy chén,  dời đề tài , như thật sự đang  về chuyện của Triệu Hi Hằng khi còn nhỏ.
"Ta cùng A Đam     nhiều năm ,  đầu tiên thấy nàng là lúc nàng ba tuổi, nàng từ nhỏ  xinh  đáng yêu, mới cao đến từng  thôi, chạy tới chạy lui trong cung điện. Phía  là các nhũ mẫu cùng tỳ nữ, đều xem nàng như tiểu tổ tông mà dỗ dành..."
Vệ Lễ nghĩ, Triệu Hi Hằng hiện tại cũng giống như một tiểu tổ tông còn gì, nũng nịu  chết.
"Lần thứ hai thấy nàng, nàng  sáu tuổi ,  phận tôn quý như , khó tránh khỏi  chút cao ngạo ngang ngược, nhưng tâm địa   ;  cho ai cũng yêu thích.
Tuy rằng khi mẫu  của A Đam qua đời, nhưng nàng phụ hoàng  càng thương yêu nàng nhiều hơn, bất cứ thứ gì  đời , phàm là nàng , liền   cái gì nàng  , cho nên nàng thường  biểu hiện quá mức yêu thích một cái gì cả, bởi vì tất cả kỳ trân dị bảo nàng đều   dễ như trở bàn tay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-168-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Lần cuối cùng khi  thấy nàng, là năm nàng chín tuổi, Huệ Vũ hoàng đế  mới băng hà,  theo phụ   Tấn Dương phúng viếng, nàng  , lưng cũng  thẳng, nhưng   gì đó  còn giống như  nữa." Khi Tạ Thanh Úc  đến chỗ , hốc mắt  chút ướt át.
"Vệ công tử,   với ngươi những cái ,    ý khoe khoang, mà là   với ngươi, nàng trong quá khứ  từng là   nuông chiều như , cho nên  thể  những chuyện  mặt  khác thì  gọi là ủy khuất, nhưng đối với nàng  là  ủy khuất . A Đam sống mấy năm nay, cũng    bao nhiêu ủy khuất như thế . Sau  kính xin ngài chiếu cố nàng."
Tạ Thanh Úc bỗng nhiên rời khỏi án bàn, lui  phía  một bước,  đó cúi đầu thật sâu với Vệ Lễ.
Hắn chướng mắt cái tác phong thổ phỉ của Vệ Lễ, nhưng ngay cả một  thổ phỉ như Vệ Lễ ,  cũng  bằng. Ít nhất Vệ Lễ  A Đam thích, cũng bảo hộ  A Đam. Mấy ngày tháng ở đây, thấy Vệ Lễ cho A Đam một cuộc sống  như ,  vẫn luôn suy nghĩ, nếu A Đam sống cùng  thì ? Liệu nàng   sống  như  chăng ?
Câu trả lời là chắc chắn sẽ ,    quyền thế như Vệ Lễ, cũng    thế  vướng bận như Vệ Lễ , cũng  đủ quả quyết bằng. Nhìn chung  bộ Đại Chu, nếu tầm tuổi  mà  năng lực thì thật ít ỏi   mấy, mà trong  đó, chịu đối  với Triệu Hi Hằng, cũng chỉ  mỗi Vệ Lễ.
Tạ Thanh Úc  bái thêm một bái , "Bản   mấy năm nay,  chính  trở nên  một chút mới  thể xứng đôi với nàng, chiếu cố nàng thật , nhưng đến cùng là năng lực   đủ. Có lẽ Vệ công tử gặp  A Đam, chính là duyện phận mà trời cao  an bày xong. Trời ban duyên phận,  tất nhiên  thể quấy nhiễu, Tụng Giới đây xin thỉnh cầu Vệ công tử, nhất định nhất định  đối xử  với nàng."
Vệ Lễ   chuyện, mà bưng chén   mặt uống một  cạn sạch,  dậy  .
Tạ Thanh Úc  chén  trống rỗng , nhẹ nhàng thở , Vệ Lễ là đáp ứng  .
Sau khi từ chỗ của Tạ Thanh Úc bước , trong lòng Vệ Lễ chợt tràn ngập phiền muộn, chính là  cảm giác khó chịu   nên lời.
Vị hôn phu mà cha của Triệu Hi Hằng định cho nàng đây, ngược  cũng  trung thành.
Nghe    tài,  cũng   chữ , hoạ cũng hoạ   giỏi, danh tiếng bên ngoài cũng  .