Tỳ nữ như là  đống lửa  đống than, mồ hôi rào rạt rớt xuống, nhưng cũng  dám ngăn trở, chỉ  thể trơ mắt  Vệ Lễ dán qua.
Tim Nàng  nhảy thình thịch, sắp nhảy  khỏi cổ họng, tay chân bủn rủn như bước  mây.
Đừng đừng đừng, đừng mắng, tiểu cô nương xinh  mỹ mạo,     giữ mệnh  chứ?
Làm  khéo chủ công giận chó đánh mèo, nàng  cũng  bù luôn mạng nhỏ của  .
Vệ Lễ chắp tay  lưng,   cúi , từng sợi tóc đen nhánh buông xuống  cổ nàng, căn bản   rõ nàng đang thì thầm cái gì,  hất tóc mai của    một cái,    cúi thấp xuống.
Vẫn   thấy.
Hắn dứt khoát trực tiếp dán lỗ tai  cách môi nàng nửa tấc, vành tai  quét lên môi nàng, mà  thở nóng hổi từ môi nàng toả  dừng   vành tai Vệ Lễ.
"Vệ Lễ......"
Lần    thấy , thanh âm khinh khinh nhu nhu,  vài phần khàn khàn, đang kêu tên , giống như  cọng lông chim phớt qua phớt , cào  đầu quả tim .
Vệ Lễ nhéo nhéo vành tai, cảm thấy nàng thật sự  sốt  nhẹ, ngay cả hô hấp cũng thập phần nung đốt  đến thế.
Ờ, bất quá vẫn khá , bệnh mà trong mộng cũng  quên tên của .
Đánh giá với lá gan nhỏ của nàng hiện tại, ngay cả câu  nặng cũng  dám  với ,   chừng hiện tại trong mộng đang  lóc cầu  thả nàng.
Khoé môi  cong cong, nghiêng tai tiếp tục  xuống.
Tỳ nữ cúi đầu run rẩy, cơ hồ   dũng hy sinh.
"Chủ công a!" Ngoài cửa, quận thủ thấp giọng kêu một tiếng, mang theo nôn nóng, "Chủ công, việc lớn   !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-19-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hắn ngày thường  thấy Vệ Lễ đều hận  thể trốn ,  thể  dính liền  dính , nếu   chuyện khẩn cấp,  trăm triệu  sẽ  chủ động đưa đầu  họng súng.   nghĩ Vệ Lễ ngày thường quá thờ ơ với sinh kế của Bình Châu,  xem mạng  là mạng, lo lắng Vệ Lễ cũng  sẽ coi trọng việc .
Thanh âm của Quận thủ tiếng  cao hơn tiếng , Vệ Lễ ngoại trừ   trong miệng Triệu Hi Hằng kêu tên của , còn  đều  che .
Hắn đá văng cửa   ngoài,  chút cố kỵ trong phòng còn  một  bệnh đang  cần yên tĩnh nghỉ ngơi, "Nếu   chuyện quan trọng,  liền lột da của ngươi . Đi tiền đường ."
Quận thủ run run, gì chứ chuyện lột da  Vệ Lễ cũng   ít.
Tiền đường   cùng một độ ấm như trong phòng của Triệu Hi Hằng, lạnh hơn  nhiều,  lấy áo khoác lên  , khi  những cái khoá xích vàng đính  vạt áo keng keng theo bước chân, giao hoà cùng với những đường chỉ vàng óng  bộ xiêm y đen của , rực rỡ  ánh nắng mặt trời,  gì sánh .
Hắn đại mã kim đao  lên  ghế đầu, cảm thấy  thoải mái, vì thế   ngửa  , đặt hai cái chân dài chéo  lên  cái bàn nhỏ  mặt,  loại cảm giác lang bạt quỷ dị  kềm chế .
Vì trời bên ngoài âm u, mặc dù  mới sáng, nhưng tiền đường vẫn còn lên đèn, ánh nến lắc qua lắc ,  cho gương mặt trắng nõn của Vệ Lễ  một nửa nấp trong tối tăm, một nửa lộ   ánh sáng, nếu xem nhẹ cái khí chất   chán ghét ,   loại mỹ lệ chấn động nhân tâm.
Quận thủ chạy tới, ôm đùi , nước mũi một phen nước mắt một phen, dâng  bộ công văn bên  trình lên đêm qua cho , "Chủ công, Long Đàm Lộc Tràng đêm qua   tập kích."
Trên tin báo rậm rạp chữ  cho   đau đầu, Vệ Lễ phủi tay ném  thật xa, quận thủ  chạy qua nhặt về.
Long Đàm Lộc Tràng đối với Bình Châu mà ,  thể   quan trọng, phần lớn thu nhập của cả châu đều do Lộc Tràng chống đỡ. Mỗi năm Lộc Tràng cắt sừng hươu, bào chế da hươu  tiến hành giao dịch với bên ngoài,  đó đổi lấy than đá  nọ, hơn nữa Lộc Tràng cũng liên quan đến sinh kế của  nhiều bá tánh Bình Châu.
Sắc mặt Vệ Lễ chợt trầm xuống, đá văng cái ghế nhỏ ở  mặt. Cái ghế bằng gỗ,  cuồng  mặt đất vài vòng  lung lay rã thành mấy mảnh vụn, đủ thể thấy  sức lực  to lớn đến mức nào.
Thu nhập của Bình Châu   ,  liên can tới , Lộc Tràng là cái thứ gì,  cũng  quan tâm, thậm chí bá tánh Bình Châu sống  chết,  cũng  thèm để ý, nhưng Vệ Lễ  mặt mũi. Một chút khuất nhục, một chút ủy khuất cũng  , ai dám động thổ  đầu , chê  ,  sẽ nhớ cả đời, sớm muộn gì đuổi theo cắn tên đó đến c.h.ế.t mới tính.
"Là Tiên Bi, Cao Lệ  là Đông Doanh,  là Thanh Châu?"
Hàng xóm chung quanh đều   điểm danh một ,  chừa ai.
Quận thủ tin tưởng, nếu chiếu theo trạng thái cảm xúc của Vệ Lễ hiện tại,  cho dù   Lộc Tràng là  Đông Doanh tập kích, Vệ Lễ đều  thể suốt đêm  thuyền vượt biển chạy tới đánh Đông Doanh.