Tay  bận bịu lau lau  mặt cho nàng.
"Chủ công..." Thị vệ   chuyện, nhưng  Vệ Lễ khổ sở như , quyết định  cân nhắc ngôn ngữ một chút.
Vệ Lễ vụng về hôn lên đầu ngón tay của nàng, như một tiểu tử nhỏ dại,  đến cơ hồ   nên lời.
"Lăn! Cút !" Vệ Lễ cuồng loạn mắng,  hiện tại lời ai  cũng   .
Thị vệ nơm nớp lo sợ  xuống, cuộn   thành một cục tròn  mặt đất,  đó thật sự lăn  ngoài.
Vệ Lễ vốn dĩ lúc đầu còn ráng chống đỡ  đó, ư khi trong phòng chỉ còn   cùng Triệu Hi Hằng, hốc mắt  đỏ lên , nam nhân thẳng thắn cương nghị bắp chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống  giường.
Hắn nâng tay Triệu Hi Hằng, lập tức   thành tiếng.
Triệu Hi Hằng  trán  buộc một lớp vải thưa, lờ mờ   vết máu, xem  vẻ tổn thương  nhẹ, cũng    thể tỉnh   .
Vệ Lễ  chạm một cái, tay  run run rẩy rẩy  dám sờ lên, cuối cùng chỉ  thể nhẹ nhàng sờ sờ tóc của nàng.
Giọng  của  run rẩy, "A Đam, A Đam, nàng tỉnh  ,  về ... về   bao giờ hù dọa nàng nữa ."
Hắn càng , nước mắt  ngưng  bắt đầu rơi xuống, "A Đam, về   sẽ đối với nàng đặc biệt đặc biệt ; nàng đừng  chuyện gì  may."
"Thật xin ,  sai , nàng   bao nhiêu   cũng ." Tình cảnh , ba chữ "Thật xin " của  tựa như sông cuồng suối dữ,  hết một   một  cũng   mệt.
"Thật xin , thật xin , thật xin ..."
Vệ Lễ sống đến lớn như , ký ức tươi sáng nhất và sỉ nhục nhất đều là  đầu tiên  thấy Triệu Hi Hằng.
Hắn chính là Đấu Thú Nô mà nhà quyền quý nào đó nuôi dưỡng, nuôi cùng một chỗ với dã thú, chỉ  khi nào cần biểu diễn, sẽ  kéo  ngoài cho cận chiến với thú, tìm niềm vui cho .
Một tiểu cô nương kiêu căng, tự xưng là công chúa, cho  mở cửa sơn động .
Những kẻ nuôi nhốt  cũng  bắt giữ, hàng rào ầm vang một tiếng  mở , nhưng  cũng   dùng xiềng xích trói chặt, đạp  lòng bàn chân, những  đó sợ  phát điên lên   thương quý nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-196-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng tiến , dùng cái roi ngựa nhỏ nâng cằm của  lên,   là quần áo màu đỏ rực, trang sức sáng lạn, tuổi còn nhỏ  quý khí bức ,    tự   hổ.
Nàng lạnh lẽo dời roi ngựa xuống  cằm Vệ Lễ,  những  đó nhíu mày, "Đây là một con , các ngươi đạp   cái gì? Trần Hầu dám vi phạm mệnh lệnh của phụ hoàng, lén lút nuôi Đấu Thú Nô, xem mạng  như cỏ rác, ngày lành của  chấm dứt ."
Vệ Lễ  đầu tiên,   là một con , chứ   một súc sinh,  nên   khác đạp ở  chân .
Trong ánh mắt, trong đầu Vệ Lễ đều  đánh dấu bởi  ảnh sáng loá  của nàng,    thêm một chút, nhưng cảm thấy  dơ bẩn ti tiện,  dám  nữa.
Hắn cũng là  đầu tiên , tự tôn là cái gì,  hổ là cái gì.
Là   để cho một   thấy bản   chật vật.
Triệu Hi Hằng mang theo   ngoài, thu  trong cung để tắm ngựa, nhưng dã tính  của  vẫn  thuần, thỉnh thoảng đả thương , ngay cả lời  cũng    rành mạch. Có   tiểu công chúa  ở trong Triều Hoa cung,  lén lút xông  Triều Hoa cung,   thấy nàng, nhưng suýt nữa   đánh chết, ném  bên ngoài.
Sau đó   cho  một ít tiền, thả   khỏi cung,  là tiểu công chúa phân phó, tiểu công chúa    thích hợp ở trong cung.
Vệ Lễ cầm tiền  đẩy  ngoài,   hiểu, vì  cái tiểu công chúa  cứu ,   cần  nữa.
Hắn vẫn  xổm gần hoàng cung bồi hồi đợi ba tháng.
Mỗi  cửa cung mở ,  đều cố gắng  gần,  xem   là tiểu công chúa  đón  về  .
Cuối cùng xác định,  thật sự  bỏ rơi , tiểu công chúa thật sự  cần  nữa.
Sau ,   tiểu công chúa là nữ nhi duy nhất của hoàng đế, tên gọi Triệu Hi Hằng.
Thân phận nàng cao quý, xa xôi như một ngôi , ngay cả Trần Hầu quyền quý như  đều  xem sắc mặt nàng. Hắn ở trong lòng nàng, phỏng chừng chính là một con ch.ó hoang nàng tiện tay cứu về,   thể để  quá nhiều ấn tượng chứ ?
Vệ Lễ trằn trọc lưu lạc mấy năm, cuối cùng đến Bình Châu,  hàng đêm ngủ  , hận ý đối với Triệu Hi Hằng như phiên giang đảo hải,   mơ đều muôn nắm lấy cổ Triệu Hi Hằng hỏi nàng, vì  cứu    cần .
Hắn  tưởng tượng đến ngàn vạn trường hợp khi Triệu Hi Hằng và  gặp   nữa,  nhất định sẽ đạp  ở  chân, bẻ gãy hết một  kiêu căng cùng ngạo khí của nàng,  mới  thể bình  mối hận nhiều năm trong lòng nàng.