Triệu Hi Hằng  khuyên  một chút, nhưng   chút khí lực,  mở nổi miệng.
Y sư ? Nhanh lên  đây ngay,  với  nàng   chuyện gì, đừng để   nữa.
 y sư cũng    tiếng lòng của Triệu Hi Hằng,  thậm chí cảm thấy Vệ Lễ hiện tại  quá thảm , vạn nhất  bước ,  thấy cảnh thê thảm  của Vệ Lễ, về    cảm thấy mất mặt,  tính sổ  diệt khẩu thì  bây giờ?
Vệ Lễ   xin ,  nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Hi Hằng,  chồm hỗm ở bên cạnh giường, đầu dán tại  ngực,  nhịp tim đập của nàng.
Vẫn còn đập, nước mắt trong khóe mắt  rơi   n.g.ự.c Triệu Hi Hằng, ẩm ướt nóng nóng ,   bao lâu liền trở nên lạnh băng.
Triệu Hi Hằng thật     chỗ khác, động tác  của  suýt chút đụng  bụng nàng,  nàng mười phần   cảm giác an .
Trong lúc , y nữ tiến  xem xét một , thấy Triệu Hi Hằng  tỉnh, liền lặng lẽ   ngoài, thấy Vệ Lễ như , nhịn   dặn dò, "Chủ công, phu nhân sẽ tỉnh  nhanh thôi ."
Vệ Lễ cầm tay Triệu Hi Hằng càng chặt hơn ,   chứ,  Triệu Hi Hằng sẽ hồi tỉnh , nhưng  vẫn sợ hãi, sợ hãi khi  nhất thời dời mắt , Triệu Hi Hằng bỗng liền sẽ biến thành một khối t.h.i t.h.ể lạnh băng.
Triệu Hi Hằng  thể  cần  một , cũng  thể  cần   thứ hai, nhưng nàng  thể c.h.ế.t , nàng nhất định  sống thật .
Tinh thần Triệu Hi Hằng  , thoáng chốc  ngủ, khi nàng tỉnh , đêm  khuya, Vệ Lễ còn  ngủ,  chồm hỗm ở bên giường, đôi mắt toả sáng giống như con mèo đêm,  thấy nàng tỉnh , tay kích động đến run rẩy.
Hắn  lên, nhưng vì  quỳ một thời gian quá lâu, chân tê đến   tri giác, rầm một tiếng  quỳ xuống .
Triệu Hi Hằng  nỡ  thẳng, nhắm mắt , ngốc c.h.ế.t  .
Các y nữ cùng y sư   động tĩnh bên trong, vội vàng tiến , y nữ tiến đến xem xét miệng vết thương, "Phu nhân, còn đau ?"
Vệ Lễ   về đây là lặng lẽ lẻn về ,  thể để hở  tiếng gió, phòng ngừa Lưu Hoán và Vương Viễn , bởi  những   Triệu Hi Hằng cho lui  khỏi phủ còn chứ   tin tức để  trở về, Triệu Hi Hằng tạm thời chỉ  thể  cái y nữ và y sư mà thị vệ mời từ trong thành về chiếu cố.
Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, thật chứ, ai lủng một lỗ  đầu mà  đau.
Vị y nữ niên kỷ  lớn  trìu mến sờ sờ mặt Triệu Hi Hằng, ôn nhu , "Phu nhân ngài chỉ  thể cố gắng nhịn thôi, thuốc tê  thể dùng quá nhiều,   bôi chút thuốc đó cũng  là nhiều lắm . Bôi thêm nữa thì   cho hài tử . Còn  cố gắng hết sức  thể uống thuốc,  thì cũng   cho hài tử."
Triệu Hi Hằng tất nhiên hiểu , nàng đúng là vận khí quá kém, ngã cũng ngã  đúng chỗ, may mà tiểu gia hỏa   chuyện gì, nàng cũng   chuyện gì.
Đôi chân tê rần của Vệ Lễ  trở  bình thường, mới đỡ khung giường  lên,  lời  của y nữ, tay chân mềm nhũn,  xoẹt một tiếng quỳ xuống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-198-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Đôi mắt vốn dĩ mảnh dài hiện giờ trợn tròn,  thể tin  hai .
Y nữ nào dám để  hành đại lễ như , vội vàng tìm lý do chạy  , trong phòng chỉ còn  hai .
Một cọng dây cung trong óc Vệ Lễ đứt phựt một cái.
Nàng mang thai ?
Khi nào mang ?
Nàng mang thai còn mang theo hài tử leo tường?
Leo tường còn ngã?
Lỡ như một xác hai mạng thì   bây giờ?
Rất nhiều câu hỏi nảy  chung một chỗ,    nên hỏi câu nào , đầu tiên giơ tay quạt tát cho  một cái.
Đau, là thật ,    mơ.
Triệu Hi Hằng  động tác của   cho hoảng sợ, theo bản năng b.ắ.n dậy ở  giường, "Chàng  cái gì  ?"
"Ui." Động tác quá mạnh,  đầu   choáng váng.
Vệ Lễ nhanh chóng  lên, cẩn thận   thể của nàng. Một tát đó của  cũng   nhẹ,  làn da vốn dĩ đang trắng bệch hiện lên một mảnh đỏ ửng,  nhẹ nhàng mím đôi môi khô khốc môi, khiếp sợ trong mắt  tiêu giảm  chút nào, "Sao...  ,   thể  chứ ?"
"Chàng  xem    thể  ?" Triệu Hi Hằng trừng .
Khi Vệ Lễ hỏi  lời , mang tai cũng bỗng nhiên đỏ ửng, "Ta mỗi  như , đều  ...   b.ắ.n ..." Hắn càng  càng nhỏ tiếng.
"Ai  cho    b.ắ.n  thì sẽ  ?" Hai  vì cái vấn đề  mà cãi , Triệu Hi Hằng cảm thấy  hổ, nhịn   giảm thấp thanh âm xuống, mu bàn tay dán lên  mặt để hạ bớt nhiệt độ, sợ  bên ngoài  thấy.
"Nên... Cho nên, thật hả ?" Tay Vệ Lễ còn chụp lấy tay nàng, Triệu Hi Hằng  thể cảm giác lòng bàn tay luôn ấm nóng của    lành lạnh dinh dính,  chút run rẩy, tựa như thật khẩn trương.