Con nếu như    ngoài, nhất định bao kín giống như trái cầu, thị nữ sẽ vây kín chung quanh nàng nghiêm , để ngừa xảy  chuyện gì ngoài ý .
Khi nàng từ ngoài cửa  tiến đến, cả   che  thấy mặt, Tiểu Đào trong lúc nhất thời   thể nhận .
Đợi Triệu Hi Hằng cởi áo khoác , nước mắt Tiểu Đào  rơi xuống, lúc  nhào lên, ôm lấy nàng  trong lòng, "Điện hạ, điện hạ,   nhớ , điện hạ    gầy thế ,  điện hạ  tiều tụy như ? Ô ô ô."
Triệu Hi Hằng vỗ vỗ phía  lưng nàng ,  nghĩ đến còn  thể gặp  nàng  tại nơi .
Sau khi mang thai, cảm xúc của nàng  dễ d.a.o động, nước mắt cũng  nhịn  rơi theo, "Ta  , ngươi ở bên ngoài    ? Trời lạnh như thế,   cũng theo đến đây ?"
Thị nữ nhanh chóng khuyên nàng  xuống  chuyện.
Tiểu Đào ngừng , thấy Triệu Hi Hằng cũng nước mắt tràn mi, nhịn   bi thương trào . Điện hạ của nàng , dù lúc  ở trong cung  bao nhiêu đau khổ, đều  bao giờ chân chân chính chính  , nhưng  mắt   thấy nàng  liền  đến như một  mau nước mắt , nhất định  chịu  nhiều ủy khuất thấu trời, cũng   là đau khổ  bao lớn.
Triệu Hi Hằng  đến mưa trôi suối chảy, chợt thấy trong  dày co giật một trận, nhịn   che miệng, đỡ cây cột nôn .
Bọn thị nữ hoang mang rối loạn đưa ống nhổ, đưa nước cho nàng súc miệng,  đó đưa quả hạnh chua cho nàng.
Y nữ dặn dò,  khi  thai    40 ngày thì sẽ dễ dàng nôn nghén, dạy các nàng  thời thời khắc khắc chuẩn , hôm nay phu nhân  lẽ cảm xúc quá d.a.o động, bởi  mới xảy  nôn nghén .
Bọn họ cũng đau lòng Triệu Hi Hằng, phu nhân mang thai, cố tình chủ công   thể ở nhà bên cạnh .
Tạ Thanh Úc khẩn trương  gần, hỏi thăm  thể nàng như thế nào, "Nếu ở Bình Châu  thoải mái,  bằng cùng  về Ung Châu thôi, nơi đó khí hậu ,  cũng sống  hơn."
"Bọn họ chăm sóc ngươi như thế nào ? Ngày xưa  thể ngươi vẫn còn mười phần khoẻ mạnh."
Tiểu Đào cũng cầm lấy tay Triệu Hi Hằng, dùng ánh mắt chờ mong  nàng.
Triệu Hi Hằng nước mắt rưng rưng ngậm quả hạnh chua,  cũng ngừng , nôn cũng ngừng , "Để  trưởng chê  . Mấy ngày gần đây  thể    thôi."
Trái tim Tạ Thanh Úc như  đ.â.m  một lỗ lớn,  hầu trong phủ  gọi  là cữu lão gia, hiện tại A Đam còn gọi  là  trưởng, "Ta... Ta  đảm đương nổi một tiếng  trưởng  của A Đam."
Triệu Hi Hằng lắc đầu, nàng   , Tạ Thanh Úc  từng hết hy vọng với chính . Nếu   hết hy vọng , sẽ  thừa dịp loạn lạc thế   tìm nàng,  mang nàng  , "Nếu  trưởng  đưa gả cho A Đam,  đời  chính là  trưởng của A Đam . Khi tuổi nhỏ cũng  gọi là ca ca ,   gì   cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-207-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Điện hạ,  Ung Châu , ngươi  thử xem   trong phủ   chỗ nào chút nhân khí  ? Như     thể chăm sóc thật  cho  ? Hiện tại  thể điện hạ  đang   như ." Tiểu Đào cũng khuyên.
Chỉ  mỗi toà nhà lớn hoa hoa lệ lệ thì  ích lợi gì? Chiếu cố cũng   chu ,  điện hạ xem, gương mặt nhỏ nhắn gầy  một vòng.
Triệu Hi Hằng ho nhẹ một tiếng, hai má  chút đỏ, ngón tay đặt  đầu gối bắt đầu  tự giác vẽ vẽ vòng tròn, "Vậy là bình thường thôi,   gì, các ngươi đừng lo lắng."
Nàng thường ngày da mặt thì  dày đấy, nhưng ngươi bảo chính nàng   mang thai , nàng hiện tại cũng  chút ngượng ngùng của tiểu nữ nhi .
Mặt Triệu Hi Hằng đỏ lên,  đây là hiện tượng bình thường,  mắt Tạ Thanh Úc liền biến đen, ngón tay gắt gao bóp chặt cạnh bàn.
Cái hiện tượng bình thường gì chứ ? Cái hiện tượng bình thường gì mà  A Đam đỏ mặt   ? Cái hiện tượng gì bình thường mà nôn mửa?
Câu trả lời hiển nhiên  miêu tả sinh động,  há miệng th* d*c, phát hiện      lời.
Sau một hồi,  mới tìm về thanh âm của ,  nặng nề , "A Đam,   ngươi ..."
Triệu Hi Hằng gật gật đầu, ",  trưởng   cữu cữu  ."
Tạ Thanh Úc suýt nữa  mắt bỗng tối đen, hôn mê bất tỉnh.
Hắn vĩnh viễn chậm một bước.
A Đam  nguyện ý sinh nhi dục nữ cho Vệ Lễ, chắc là cực kì thích .
"Kia Bình Châu hiện tại ?"
"Vô sự,   an ,  trưởng yên tâm."
Hiểu, hiểu, Bình Châu vô sự, Vệ Lễ cũng vô sự,   chừng giờ phút  đang tại trốn ở cái nơi hẻo lánh nào âm thầm quan sát , giống như  một con khỉ.
Hắn  nghi ngờ là tại  đoạn đường    thông suốt đến như , nếu với tính tình bụng  hẹp hòi của Vệ Lễ ,    thể  thèm ngăn trở chút nào chứ ?