Hoá  là đang chờ  ở chỗ , Vệ Lễ dùng hài tử bắt A Đam,  hề  chút lo lắng  bắt cóc  , thật sự, quả nhiên là kế sách , mưu tính giỏi!
Hắn giật giật môi, cuối cùng kéo  một nụ  cứng ngắc thống khổ, "Chúc mừng , đợi khi nào hài tử sinh ,  nhất định chuẩn  một phần đại lễ."
"Đa tạ  trưởng." Triệu Hi Hằng gật gật đầu, nhớ tới nội dung trong thoại bản  mới  xem, tiểu cô nương thế gia  hoa ngôn xảo ngữ của thư sinh nghèo lừa gạt.
Nàng thoáng  chút tha thiết hỏi, "Huynh trưởng,   bá phụ  từng thúc giục ngươi cưới vợ?"
Tạ Thanh Úc chần chờ nửa khắc, gật gật đầu, dòng họ nhà   hai ba đời đơn truyền, phụ  tát nhiên sốt ruột, nhưng A Đam hỏi cái   cái gì? Chẳng lẽ cự tuyệt  xong, còn   mai cho  ?
"Huynh trưởng tuổi cũng lớn, cũng nên lựa chọn một thê tử hiền lương dung mạo xinh  để thành hôn sinh hài tử." Tạ Thanh Úc thật sự xinh , hài tử tương lai nhất định cũng sẽ xinh , nếu như   ý, thì hai  bọn họ  thành  phu thê, ngược  là  thể đính  gì đó ở đời con cái cũng , "Ta thật mong chờ  thể quen  giao hảo  với tẩu tử tương lai."
Nàng cũng thật khó mà  quá thẳng, dù   cự tuyệt  ,   loại chuyện  đính  con cái thì cũng  chút  bằng cầm thú.
 là Triệu Hi Hằng  phát hiện, nàng bất tri bất giác cũng học theo Vệ Lễ , dần dần  bằng cầm thú .
Sắc mặt Tạ Thanh Úc vốn    giờ càng thêm cứng ngắc, tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, nhưng  Triệu Hi Hằng  đúng,  chậm chạp gật đầu, "Ta sẽ suy tính."
Ngừng hồi lâu, bổ sung, "Muội ."
Tiểu Đào  hai   chuyện như , liền mặt mũi ngơ ngác, một chốc    lời.
Cái gì ngươi   cữu cữu ? Cái gì cái gì?
Điện hạ  thai ? Hài tử là của ai ?
Nàng   cần dùng đầu óc nghĩ, cũng  là của Vệ Lễ .
Điện hạ nàng   sinh hài tử cho Vệ Lễ ? Thế thì thật đau, thật vất vả a.
Ô ô ô, nhưng thai cũng mang , bỏ thai càng hại cho  thể, hơn nữa điện hạ cũng  vẻ giống như  sinh hài tử .
Nàng   chằm chằm bụng Triệu Hi Hằng một hồi lâu,  đó  xổm xuống, lỗ tai dán lên, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung hỏi, "Điện hạ, đứa nhỏ bao lớn ? Đặt tên  ? Váy áo xiêm y  xong ? Y sư  là nhi tử  là nữ nhi nha?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-208-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Dù  mặc kệ phụ  của hài tử là ai, đều là hài tử điện hạ, đều là tiểu bảo bối.
Triệu Hi Hằng  một loạt câu hỏi nổ   choáng váng đầu, cảm giác thật sâu rằng cái chức mẫu    thật  xứng, bóp bóp vành tai, "Còn   ."
"Phụ hoàng mẫu hậu ngài   là  sắp  ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ , khẳng định là sẽ  vui mừng a."
Triệu Hi Hằng nghĩ, chờ  khi Vệ Lễ trở về, bọn họ nhất định  đốt cho a gia và nương nành na nén hương, báo cho bọn họ A Đam sắp  bảo bảo .
-----
Ngày thứ ba Tạ Thanh Úc lưu  trong phủ.
Triệu Hi Hằng giữ  ,  chỉ là nhiệt tình hiếu khách, tiểu cô nương ngày nào đến cùng  còn là tiểu cô nương  , nàng sợ  sẽ để lộ tin tức về Vệ Lễ cho bọn  Lưu Hoán, sợ rằng sẽ  Vệ Lễ gặp nguy, cho nên mới vây  trong phủ,   xuất nhập.
Trong đêm, Tạ Thanh Úc nghĩ đến đây,  tránh khỏi xót xa. Bỗng nhiên  tiếng vũ khí xao động, còn  tiếng bước chân đều nhịp, tiếp theo thì trong phủ từ  xuống  đều náo nhiệt lên.
Một trận tiếng ngựa đạp tuyết vang lên,   đang kêu, "Chủ công chiến thắng trở về !"
Không đến nửa khắc, tiếng hô mơ hồ cũng biến mất, cả sân viện     về yên tĩnh.
Khi Vệ Lễ lặng lẽ lẻn  trong phòng ngủ Triệu Hi Hằng, nàng đang ngủ say, nghiêng , mu bàn tay đặt ở bên tai.
Bọn thị nữ  nàng mấy ngày    nôn ói, đầu quả tim Vệ Lễ đầu đau như  kim đâm, cứ nhói lên từng chút một.
Trên   dính bụi đất và vết máu,  dám  quá gần nàng, nhịn xuống ý nghĩ  hôn môi nàng, tham luyến dùng mắt miêu tả hình dáng nàng tỉ mỉ một , cuối cùng  đầu rời  .
Cửa phòng Tạ Thanh Úc  gõ vang,  nửa mê nửa tỉnh, khoác áo ngoài  mở cửa, chỉ thấy Vệ Lễ một  cát bụi và vết m.á.u  ở  cửa phòng .
Vệ Lễ thấy ,  chút  nâng cằm, cong môi  một tiếng, "Huynh trưởng  phiền  tá túc một đêm ở trong phòng ngươi chứ."
Hắn cắn hai chữ "Huynh trưởng" đến cực mạnh, đến nỗi Tạ Thanh Úc còn thấy nặng nề, đang  bên ngoài mà gió lạnh rót đến, thoáng chốc liền thanh tỉnh .