Đầy phòng đều là  khí ôn nhu ái , bọn thị nữ che mắt  dám , nhưng lặng lẽ hé hé  một khe hở.
Triệu Hi Hằng thấy  dần dần đưa mặt sát  gần, theo bản năng liền đẩy   bên ngoài, Vệ Lễ nhất thời  đề phòng, cả  cả ghế cùng  té ngửa  mặt đất,   dám tin  Triệu Hi Hằng, chỉ về phía nàng, "Nàng... Nàng nàng nàng..."
'Nàng ' nửa ngày cũng  thể   một câu đầy đủ.
Triệu Hi Hằng  chột , nàng hình như phản ứng  quá, vì thế vội vàng nâng tay kéo  lên, "Khụ,    cố ý ."
Vệ Lễ vẫn là một bộ ngơ ngác, thấy nàng  đây đỡ , thậm chí còn  tự giác rụt  về  hai .
Hắn thật sự phản ứng  nổi, Triệu Hi Hằng đột nhiên  sức lực lớn như  từ khi nào chứ ?
Một tiểu cô nương mong manh yếu đuối, khi mới gặp còn   dọa , chẳng lẽ  khi mang thai tính tình sẽ thành khó chịu hơn, sức lực cũng sẽ mạnh hơn ?
Trong lòng Triệu Hi Hằng thoáng  chút áy náy, vì thế ôm lấy mặt của , nhẹ nhàng hôn một cái lên một bên gò má của ,  nũng , "Chủ công đừng tức giận mà,    cố ý ."
Ánh mắt Vệ Lễ lấp lánh, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở , lường  nàng cũng   cố ý , bất quá là  nhất thời  đề phòng mà thôi,  chỉ chỉ bên má còn  của , "Còn bên  nữa."
"Xuỳ,    phiền toái như , nhiều chuyện quá." Triệu Hi Hằng gặm một cái lên gò má còn  của , lưu  hai cái dấu răng nhàn nhạt.
Vệ Lễ giật , kéo tay nàng  lên, mang theo nửa mặt  dấu răng, thoáng  chút ân cần hỏi han, "Hay là tìm y sư đến xem một chút ?"
"Ta  khỏe mạnh, xem cái gì?" Triệu Hi Hằng nhướng mắt lên hỏi.
Vệ Lễ sợ nàng  tức giận cáu kỉnh, chỉ  thể gật đầu, "Vậy nàng   xem thì  xem."
Tính tình khó chịu một chút, sức lực lớn một chút cũng  quan trọng, chỉ cần  thể khỏe mạnh là .
Hai   vài lời  thôi, Vệ Lễ liền   ngoài, Triệu Hi Hằng chỉ nghĩ  là  bận bịu chính sự.
Trong tịnh phòng phòng, một  cao lớn  nửa mặt còn dấu răng nhợt nhạt xuất hiện trong gương đồng, rõ ràng phản chiếu  ảnh Vệ Lễ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-214-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hắn  gương, gỡ cái chuỗi dây xích  tai trái đang loe loé sáng  xuống, để  mấy cái lỗ nhỏ  vành tai,  chú ý  thì căn bản    dấu vết.
Sau đó kéo mái tóc buộc đuôi ngựa tán loạn  đầu xuống, lấy ngọc quan ,  xếp bằng  mặt đất, bắt đầu tự búi tóc của .
Ngày xưa  buộc tóc cực kỳ đơn giản, chỉ cần chải sơ cho đều tóc  bó  thành một bó, nhiều lắm thì thắt thêm mấy cái b.í.m tóc nhỏ  bó ,  gì   rườm rà giống như bây giờ. Bận rộn một trận,  trán cũng rịn  mồ hôi, mà tóc vẫn  .
Vệ Lễ hận  thể đập hết mấy thứ  , nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn, gỡ cây cài ngang  tóc xuống, ngậm lên miệng,  búi tóc  một .
Cuối cùng  thật sự chịu  nổi nữa, chỉ  thể tạm thời từ bỏ chuyện búi tóc, đổi xiêm y  .
Xiêm y là áo choàng thuần, chính là bộ mà Triệu Hi Hằng năm ngoái  đặt  cho , Triệu Hi Hằng cảm thấy  mặc khó coi, Vệ Lễ cũng cảm thấy nó  hợp với , cho nên bộ xiêm y   tiện tay bỏ ở đây.  bao giờ chạm qua.
Mặc xiêm y xong, Vệ Lễ  định tâm thần, thu  vẻ khó chịu, kiên nhẫn nhặt ngọc quan lên búi tóc  một  nữa,   mới miễn miễn cưỡng cưỡng  chút dáng vẻ.
Hắn  chính  trong gương, bấm mặt  một cái,  cho biểu tình  bộ mặt  dịu dàng thả lỏng một ít.
Cha nương Triệu Hi Hằng thích kiểu con rể như Tạ Thanh Úc ,  hồi tưởng  hành vi và tư thái của Tạ Thanh Úc thường ngày, học theo    một tiếng, hai bên khóe miệng đích xác cũng kéo cao, đôi mắt  cong lên.
Người trẻ tuổi vốn  thần thái hung thần ác sát, trong lúc nhất thời  thêm vài phần ôn hoà chẳng  cái gì cả,  mặc áo trắng đầu đội ngọc quan, tươi   thiết , thật Vệ Lễ cảm giác sâu sắc quá xa lạ, xa lạ đến  cũng  nhận  đó là chính .
Ngoại trừ gương mặt , cả  tựa hồ như lớn tuổi hơn  nhiều.
Hắn chậm rãi  hai bước, bước chân thả cho thật chậm, cũng là  vài phần khí độ ôn nhu.
Vệ Lễ hất đầu, biến thành như ,  đáng giá  ?
Mà quan tâm chi   đáng giá    gì?
Hắn  theo A Đam  chân chân chính chính tế bái bài vị cha  của nàng,  cho bọn họ , A Đam  hài tử, nhưng dáng vẻ  giờ của    là bộ dáng con rể mà bọn họ thích chứ ? Bọn họ sẽ yên tâm phó thác con gái của  cho  ? Yên tâm cho  trở thành phụ  của ngoại tôn bọn họ ?