Có lẽ  là bộ dáng như Tạ Thanh Úc , mới là nhân tuyển mà bọn họ hy vọng.
Lòng bàn tay Vệ Lễ  chút ướt mồ hôi,    trong gương một chút.
Mặc dù  học theo ăn mặc  chút giống Tạ Thanh Úc, nhưng   tuấn tú bằng Tạ Thanh Úc,  văn nhã như Tạ Thanh Úc, đặc biệt  thể giả  cái khí độ thanh cao từ trong xương  của Tạ Thanh Úc.
Bắt chước bừa, chỉ đến thế .
Hắn như    ngoài, A Đam  thể   tâm tư của   , sẽ cảm thấy buồn  khi  chẳng  cái gì cả   ?
Lần  trong hôn lễ, tuy rằng  từng tế bái bài vị của cha  A Đam, nhưng   đến cùng cũng  chút khác biệt,   thể nào  mặc hỉ phục che lấp, cũng   mượn  khí vui vẻ che .
Hắn  giống một trượng phu, giống một phụ .
Buổi trưa khi Triệu Hi Hằng thức dậy, mơ mơ màng màng  thấy bên cạnh xuất hiện một nhân ảnh, một  trắng toát, nàng cho là Tạ Thanh Úc, lập tức trong lòng kinh sợ.
Sao Tạ Thanh Úc  chạy tới trong phòng ngủ của  chứ?
Nàng   kỹ, phát hiện  mà là Vệ Lễ.
Hắn  mà  mặc một  xiêm y trắng? Quả thực thái độ khác thường.
Triệu Hi Hằng  rộ lên, "Sao đang êm   mang bộ xiêm y   mặc  ?"
Vệ Lễ  trả lời nàng, chỉ là  cúi đầu, bàn tay   chút nắm chặt, giấu ở  tay áo, từ đầu đến cuối  chịu buông .
Triệu Hi Hằng lay  hồi lâu,  mới  chút nghiêng đầu .
Chỉ thấy hai má, bên lỗ tai  đều đang đỏ lên, trán  vài tia mồ hôi rịn , mà chuỗi dây xích bạc sáng ngời  vành tai trái  của  cũng  biến  mất.
"Khó coi nên    ." Hắn cuối cùng cũng  thể chịu đựng   ánh mắt đánh giá của Triệu Hi Hằng, trong lòng  hổ vạn phần, cơ hồ là  nhanh chóng bỏ chạy  ngoài.
Hắn sớm  , sớm  , sớm  rằng  nên tự rước nhục như  .
Triệu Hi Hằng  dậy, ôm chặt hông của  một phen, "Đẹp mà! Chàng  xuống   một chút ."
Sau lưng Vệ Lễ  Triệu Hi Hằng dán sát , ấm áp  mềm mại dễ chịu,  cứng ngắc  xuống, tay rũ xuống  đầu gối.
Triệu Hi Hằng sờ sờ một chuỗi lỗ nhỏ  vành tai , cảm thán , "Nhiều như  a."
Thân thể Vệ Lễ  cứng ngắc thêm vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-215-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nàng  sờ sờ vành tai , "Xỏ lỗ tai  đau  ?"
Vệ Lễ lắc đầu, "Không đau." Tất nhiên đối với  là  đau .
Đôi mắt Triệu Hi Hằng liền thả  ánh sáng, "Ta cũng  xỏ lỗ tai, như  liền  thể đeo khuyên tai xinh  nha."
"Đau." Vệ Lễ bỗng nhiên đổi giọng, "Xỏ lỗ tai đau lắm. Ta  nãy nhớ lộn."
"Quên ." Triệu Hi Hằng mất hứng, nàng  sợ đau.
Vệ Lễ sờ sờ vành tai trắng nõn non mịn của nàng, "Đẹp lắm , nàng đừng xỏ."
Sau khi xỏ xong,  l**m lên  thoải mái.
Cái miệng nhỏ   xế chiều nay ngọt như bôi mật thế ? Nói chuyện dễ  như ? Triệu Hi Hằng vô cùng cao hứng ,  keo kiệt h*n l*n ch*p m**  một cái.
Từ lúc Vệ Lễ đổi bộ xiêm y , tính tình như là  phong ấn , Triệu Hi Hằng hỏi  cái gì  đáp cái đó,  đ.â.m chọt   kháy tiếng nào.
Ngoan thì cũng  ngoan, nhưng Triệu Hi Hằng   vì   hôm nay bỗng nhiên  sửa cách ăn mặc, sửa tính tình.
Nàng  dậy  xiêm y, buổi sáng    cùng  tế bái .
Xiêm y  mặc loại  màu sắc tươi tắn , chỉ một  áo ngắn xanh đậm dày, bên ngoài khoác áo khoác trắng như tuyết.
Bài vị đặt tại một phòng tại tiền đường, lăng mộ hợp táng lăng của hai  vẫn còn ở Hoàng Lăng Tấn Dương, tất nhiên bây giờ  thể tế bái.
Vẻ mặt cứng đờ và tư thế căng thẳng của Vệ Lễ chớp mắt lên đến cao độ khi đối mặt với cái bài vị , ít nhất Triệu Hi Hằng cảm thấy như .
Nàng bỗng nhiên hiểu vì  Vệ Lễ hôm nay  thái độ khác thường, còn mặc đồ thế , trong lòng  chút xúc động, càng thêm một chút chua xót.
Kỳ thật   cần  như  , a gia và nương nàng cũng sẽ  ghét bỏ , mà cho dù  ghét bỏ cũng đánh  tới .
Hai  quỳ xuống  bài vị, Tiểu Đào đốt ba cây nhang đưa  tay cho mỗi  bọn .
Triệu Hi Hằng và Vệ Lễ  bái ba bái, cắm nhang  trong lư hương.
Mặc dù cha  song   qua đời nhiều năm, nhưng mỗi khi Triệu Hi Hằng nhớ đến hai , vẫn nhịn   thấy khổ sở.
Trong hốc mắt nàng loé lên chút  nước trong trẻo, c*n m** d*** nín trở về, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung, tựa hồ như  thấy  bài vị, phụ mẫu nàng lờ mờ  ở ghế ,  nàng mỉm , tướng mạo vẫn như năm đó.