Khi Triệu Hi Hằng uống thuốc tỉnh   là hoàng hôn ngày hôm , nàng   thở dài,  ở  giường bất động, còn chìm trong dư vị cảnh trong mơ.
Mấy nô tỳ thấy nàng tỉnh , vây  chiếu cố,  hỏi han ân cần,  nâng nàng dậy đút nước ấm.
Triệu Hi Hằng mới  hạ sốt, đầu cứ đau lên từng hồi, cả  bủn rủn vô lực, trong bụng kêu lên thầm thì, đặc biệt tiếng của bọn nữ tì ríu rít thanh thuý chung quanh càng  nàng sinh lòng bực bội. Triệu Hi Hằng  thầm mắng Vệ Lễ trong lòng,  tìm cớ tống cổ các nàng    ngoài, "Ta đói bụng,  ăn kẹo hồ lô, cá khúc mễ, gà đông an.
Đó đều là món Tấn Dương.
Mấy tỳ nữ hai mắt  , thấp thỏm , "Tiểu cô nương, mấy thứ , Bình Châu đều  , trong phủ nhất thời cũng khó  thể tìm    ,  bằng ngài tạm chấp nhận một chút, chúng ......"
Triệu Hi Hằng khẽ gật đầu, "Đều , các ngươi đều   ngoài ,    yên tĩnh một lát."
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng , trong phòng   về yên tĩnh, chỉ còn  tiếng lửa than đang cháy tí tách.
Không  trong chốc lát, vang lên một trận tiếng bước chân hoảng loạn, Tiểu Đào  đổi một cái áo khoác màu xanh biển đậm, đôi tay còn thoa dầu trị nứt da, xông tới, quỳ xuống chân  với Triệu Hi Hằng , "Điện hạ a ~ điện hạ! Ô ô ô, ngài đừng  cần ......"
Một tiếng  một tiếng  than nức nở, tê tái kéo thành chuỗi dài đến kiệt lực, Triệu Hi Hằng  thấy mạch m.á.u trong não  đập thình thịch, hận  thể một tay ném nàng   ngoài.
"Ngươi  tang hả?" Nàng giật giật môi, giọng     chút nghẹn ngào.
"Chờ 85 năm  hãy ,   sống đến một trăm tuổi."
Đơn giản mấy chữ, cũng   nàng thực hao phí sức lực, cũng may Tiểu Đào còn tính  lời, lập tức nuốt tiếng  trở về cổ họng.
Triệu Hi Hằng  thể  thấy Tiểu Đào  cạnh mép giường, tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng  ngoài ý . Nha đầu  cố chấp, đầu óc  cứng đờ, đụng  bức tường cũng  chịu  đầu , cũng   đội ngũ   xa ,  nàng   bất chấp gió lạnh bò trở về.
"Đưa tay cho  xem." Nàng hướng về phía Tiểu Đào vẫy tay,  thầm, "Trời lạnh thế ,   sống nữa? Ấm áp về Tấn Dương    ."
Tiểu Đào ngoan ngoãn đưa tay qua m, phía  bàn tay  quấn băng gạc, nhu nhược , "Không đau  điện hạ."
Mí mắt Triệu Hi Hằng híp , thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng hỏi, "Sao ngươi  trở về?"
"Ta...... lúc  tỉnh  từ  xe ngựa, cũng    tiến đến chỗ nào , nhân lúc  khác  chú ý,  nhảy xuống xe chạy. Chỉ là  nghĩ tới    đường,  nhầm  biên cảnh Cao Lệ,  đó   bọn họ trói ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-22-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
"Tối hôm qua Vệ Lễ cùng Cao Lệ  đánh ,  liền  cứu ,    là  của điện hạ, vì thế  tiên đem  trở về."
Tuy rằng Vệ Lễ cứu nàng , nhưng Tiểu Đào chỉ cần tưởng tượng Vệ Lễ đoạt mất công chúa nàng , mới  hại nàng  vì tìm công chúa rơi  tay đám  Cao Lệ, cho nên nàng  đối với Vệ Lễ vẫn  sinh  hảo cảm nổi.
Nàng   lên, Triệu Hi Hằng ôm nàng  một cái, "Không  việc gì, giờ thì  ,   việc gì."
Vệ Lễ tuy rằng là tên súc sinh, nhưng  mang Tiểu Đào về tới chuyện , Triệu Hi Hằng vẫn  chút cảm kích.
"Điện hạ,  hiện giờ còn ở Bình Nhưỡng ,   khi nào trở về, chúng  chạy !" Tiểu Đào  hồng khoé mắt xúi giục.
Triệu Hi Hằng búng  đầu nàng  một cái, "Tuy   ở, nhưng một nhà quận thủ Tập An còn ở,  hiện tại còn  bệnh đây, đừng  chạy trốn, xuống giường  vài bước cũng mệt  xỉu, chỉ sợ còn   cửa   bắt trở về."
"À......" Tiểu Đào   càng thêm nặng nề.
"Phanh!"
Lời hai  còn   xong, bên ngoài vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, ngắt ngang câu chuyện của hai  đang .
Cửa liền  đẩy ,  gió lạnh lẽo mang theo mùi m.á.u tanh ngọt ùa .
"A, tỉnh?" Vệ Lễ nhướng mày  Triệu Hi Hằng liếc mắt một cái, cởi áo khoác    xuống, quăng lên ở  giá áo,  đó   bếp lò đốt đến đỏ bừng sưởi tay.
Triệu Hi Hằng híp híp mắt, hận  thể ấn đầu   đống lửa.
Gõ cửa! Vào phòng  khác  gõ cửa! Ra đường sẽ ......
"Oẹ......"
Ra đường sẽ gặp quỷ!
Triệu Hi Hằng còn  mắng hết câu trong lòng, đột nhiên đỡ cạnh giường đất nôn khan một trận.
Nàng mấy hôm   khi  Vệ Lễ bắt lấy, chỉ kịp lén nhét vội mấy miếng bánh hạt dẻ  đường cho đỡ đói, hôm qua    giường nguyên một ngày, vốn trong bụng trống trơn,  mùi m.á.u tươi ập  mặt, k*ch th*ch   dày  cuồng, nôn nhưng  phun  thứ gì.