Lưu Hoán ở thành trì cách vách thì  thể tham dự náo nhiệt, bên  vốn dĩ nên là lãnh thổ của .
Lưu Hoán bản   là   tâm tư nhỏ hẹp, Vệ Lễ  cố ý chọc giận , bảo Tống tướng quân  cho thanh thế ầm ĩ vui vẻ lên chút,  quá hai ngày, Lưu Hoán vốn dĩ  thể  khoẻ, lập tức hộc m.á.u ngất .   cũng    mắng ai, chẳng lẽ  mắng thê tử cùng thuộc hạ chuộc  về tới ?
Thanh Châu và U Châu suy bại, phương Bắc chỉ còn một nhà Bình Châu độc đại, Hoa Thượng Nhạc  rõ Ký Châu    năng lực đối kháng với Vệ Lễ, huống hồ chuyện Thanh Châu và U Châu  cũng chen  một chân, như thế chỉ  thể ôm chặt lấy đùi Vệ Lễ,  lệnh .
Ký Châu cái khác  nhiều, nhưng núi nhiều, quặng nhiều, tiền nhiều, thừa thãi vàng bạc và hỏa dược, cũng thừa thãi pháo hoa, mấy loại pháo tên gọi quê mùa như cái gì "Thang trời  mây", "Thịnh thế giang sơn", "Thiên kiều bá mị", "Vương mẫu hoa viên"  nọ cũng là phát minh từ Ký Châu, nhưng   liền cảm thấy  hoa lệ.
Tới gần ngày hội Nguyên Tiêu, Hoa Thượng Nhạc tỏ lòng hữu hảo, đưa vài xe pháo hoa đến cho Vệ Lễ,  là cho  đốt chơi, tăng thêm chút  khí ngày lễ.
"Nghe  hôm nay là tết Nguyên Tiêu nhỉ." Vệ Lễ hai má ửng đỏ, lúc ăn cơm ám chỉ với nàng.
"Ừ,  còn  tết Nguyên Tiêu ?" Triệu Hi Hằng cảm thấy ngạc nhiên, "Chàng    cho dân chúng Bình Châu ăn mừng lễ Tết ?"
Vệ Lễ thoáng chốc dựng lông, "Chuyện  qua bao nhiêu tờ Hoàng lịch , nàng còn kéo  ?" Hắn  sớm  còn  như  ,   nhà  nghiệp , ăn Tết thật  thoải mái, vô cùng náo nhiệt , Triệu Hi Hằng còn  đồ mới cho  nữa.
"Bao nhiều tờ Hoàng lịch thì cũng là hoàng lịch nha." Triệu Hi Hằng nghiêm túc .
"Ta quăng mấy tờ Hoàng lịch cũ  qua chỗ khác   ? Nghĩ một chút xem hôm nay  nên  xem hội hoa đăng ." Cánh tay  chống lên  bàn, ý  gợi  hứng thú của Triệu Hi Hằng, "Tết nguyên tiêu nha, náo nhiệt  bao nhiêu, nàng   ?"
Triệu Hi Hằng cũng   , nhưng Vệ Lễ   vẻ càng   hơn so với nàng, nàng cố ý trêu đùa , vì thế lạnh mặt, "Có  , nếu  dám bước  khỏi sân viện một bước, liền đánh gãy chân  a."
Vệ Lễ nôn nóng cào cào tóc, "Sao nàng  lôi chuyện cũ rích như   nữa  ?" Đây cũng là chuyện  trôi qua bao lâu  chứ , "Ngoài miệng   như , nhưng    thật  ? Triệu Hi Hằng nàng  trái tim   ?"
Trần Nhược Giang  Tết nguyên tiêu, đêm thất tịch, đều là dịp  để nam nữ trẻ tuổi ước hẹn . Không  đạo lý tình nhân nhà    đôi  cặp ở  chân núi  pháo hoa ngắm đèn, hai  bọn họ  núp ở  núi cơm nước xong liền luyện chữ  ngủ.
Hơn nữa Hoa Thượng Nhạc đưa cho  nhiều pháo hoa như , cũng  thể để đó  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-228-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng  xem,  để  cũng vô dụng.
"Ra ngoài chơi ,  cho nàng   ngoài mà." Vệ Lễ  đẩy đẩy cánh tay của nàng .
Triệu Hi Hằng ho khan hai tiếng, chuẩn    bộ  tịch, Vệ Lễ từ phía  lưng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng sờ sờ bụng nàng, "Ba tháng  , hiện tại    ngoài chơi,       ngoài nữa thì hài tử cũng  trở nên  lớn,  đường cũng  thoải mái ."
"Nếu hiện tại nàng   ngoài,   cũng  còn cơ hội, hơn nữa gần đây  nôn ói  vất vả, nàng  chơi với  ."
Vệ Lễ ôm hông của nàng, lay lay trái  dỗ dành.
Mà  cũng kỳ quái, lúc Triệu Hi Hằng nên nôn nghén thì  thấy nôn bao nhiêu, ngược  Vệ Lễ thường xuyên sắc mặt mũi trắng bệch , ngày nào cũng  nôn, ngửi thấy mùi tanh liền  nôn, hiển nhiên bộ dáng như đang  thai .
Y sư đến bắt mạch ,    thể b*nh h**n gì, mà là bệnh ở trong lòng, do  quá mức khẩn trương thôi, chuyện    là  , chỉ là  thường thấy.
Trượng phu trong lúc thê tử mang thai, bởi vì quá mức khẩn trương lo lắng mà sinh  một loạt các phản ứng như phụ nữ mang thai, đó là chẳng những  phân ưu  tinh thần mà ngay cả  thể cũng cảm thụ như thê tử .
Triệu Hi Hằng tỏ vẻ  cũng   cảm thụ như , nàng   nôn nhiều như Vệ Lễ.
  nghĩ đến dáng vẻ Vệ Lễ bình thường  như  nhẹ nhàng,  thực tế trong lòng  khẩn trương lo lắng cho nàng như .
"Thật ,  thì ." Nàng ngẩng đầu hôn hôn cằm Vệ Lễ, cũng  đùa  nữa.
Gần đây  thật  cực khổ,  chỉ   quản Bình Châu, còn  thể cũng  chịu tội.
Thị nữ mang canh cá trích đến, Vệ Lễ đang  chuyện, ngửi thấy mùi vị  lập tức mặt liền trắng bệch, nâng ống nhổ lên bắt đầu nôn khan, dáng vẻ khó chịu  thua gì   uống thuốc.