Nàng thỏa mãn nheo mắt .
"Kẹo hồ lô của nàng cho  một ngụm." Vệ Lễ  với nàng.
"Ăn , ăn , ăn ." Nàng   là  hẹp hòi, hơn nữa kẹo hồ lô là Vệ Lễ mua .
Tiếng lớp vỏ bọc đường rung lên rồm rộp thật dồn dập.
Nàng cảm thấy  đúng lắm,  ngẩng đầu lên, nước mắt liền  nhịn  từ trong hốc mắt tí tách chảy xuống, ủy khuất đến miệng cũng xẹp , "Chàng  chỉ ăn một ngụm mà."
Tuy miệng Vệ Lễ  lớn, nhưng bây giờ  dùng sức, như một con Thao Thiết, gặm sạch bốn viên còn , quai hàm há  thật to, cơ hồ  ngậm  nổi,  đó giơ giơ cái que trống trơn, mơ hồ  rõ , "Ta chỉ ăn một ngụm thật mà."
"Ai quy định một ngụm  thể ăn bốn viên ?"
"Ta chỉ ăn một viên,     thể giành ăn với phụ nhân mang thai chứ ? Chàng   lương tâm." Triệu Hi Hằng hút hít mũi, nước mắt sắp rơi xuống, đáng thương vô cùng, ủy khuất  c.h.ế.t .
Vệ Lễ dùng mu bàn tay lau lau nước mắt cho nàng, "Nín  mau, lát nữa nước mắt đông   mặt, đau nhức bây giờ. Nàng ăn một cái cho  vị  , đại phu tháng  còn  cố gắng  cho nàng ăn táo gai, táo gai  lưu thông máu,  , lâu lâu ăn một hai viên đỡ thèm là  . Tháng  nàng ăn hết  táo gai qui định ,  ăn  đợi tháng   ăn."
Hắn dỗ dành   tâm, ít nhất Triệu Hi Hằng cũng  trấn an chút đỉnh.
Triệu Hi Hằng cẩn thận nghĩ , y sư đúng là   như . Người  , phụ nhân mang thai xong sẽ ngốc ba năm, dặn  chung quanh  thời thời khắc khắc giúp nàng nhớ kỹ, nàng cũng quên  mất chuyện .
Triệu Hi Hằng tức giận nhào  trong lòng n.g.ự.c , đánh , ăn một viên cho đỡ thèm,  thì  lắm, ngược  còn câu con trùng thèm của nàng  thì , "Không cho  ăn thì sớm  ,  mua cho   cái gì?"
Vệ Lễ chế trụ hông của nàng, ý đồ  dán  bên tai nàng , "Bởi vì   ăn a."
"Nếu nàng thật sự thèm,  trở về  ăn thêm hai cây nữa cho nàng xem,  ăn chẳng khác gì nàng ăn mà."
Triệu Hi Hằng tức giận đến đạp  một cước, căm giận đẩy  , tự   về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-232-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Mặt đất còn kết băng, Vệ Lễ sợ nàng ngã sấp xuống, cũng  để ý tới đau đớn, vội vàng đuổi theo. Quen đường quen lối kéo  một tấm khăn trong tay áo nàng, tháo xích vàng từ     bỏ ,  đó cột lên, thả  trong tay nàng, "Đây, đừng  mất hứng, tiền đều cho nàng,  ăn cái gì thì mua cái đó."
Triệu Hi Hằng ỡm ờ nhận lấy, lúc  mới tính cao hứng hơn chút.
"Cao hứng thì  lên một cái cho gia đây xem." Vệ Lễ nâng cằm nàng lên, đùa giỡn như một tên du côn lưu manh.
"Xéo!" Triệu Hi Hằng mắng .
"Nàng   thể nhanh như thế liền trở mặt  nhận ? Cười một cái cũng   ?" Vệ Lễ ôm hông của nàng  lảm nhảm.
"Không ! Hiện tại tiền trong túi ai,   quên    ?" Có tiền    mạnh miệng,  tiền    thẳng thắt lưng.
Có vết xe đổ phía , Triệu Hi Hằng dọc đường   ăn cái gì, đều  hỏi Vệ Lễ nàng  thể ăn   , may mà ngoại trừ sạp b*n n**c long nhãn đường, cái đều    kiêng kị.
Mùi da đậu phụ nướng thơm thơm cay xuôi theo phố phiêu tán, nàng mua 3 cây da đậu phụ, nàng ăn hai cây, Vệ Lễ ăn một cây. Ăn xong ,  bộ phố ăn vặt phố cũng dạo xong, Triệu Hi Hằng dọc đường còn ăn thêm bánh trôi Quế Hoa hạt vừng.
Chủ quán   nhân bên trong bánh trôi hạt vừng còn  nhân mè đen và nhân đậu xanh, nàng  thích ăn đậu xanh, cứ cảm thấy bánh trôi nhân đậu xanh  thơm ngon như nhân mè đen.
Khi cắn  là nhân đậu xanh, liền đút tới trong miệng Vệ Lễ, là nhân mè đen thì tự  ăn luôn.
"Triệu Hi Hằng,  cảm thấy hiện tại  như là cái thùng cơm heo ." Triệu Hi Hằng   đút  trong miệng  một viên bánh trôi nhân đậu xanh, Vệ Lễ ợ ,  đó oán giận, "Nàng  thể đút cho  cái gì   chút  , đừng  đem cái nàng   ăn  nhét cho  ."
"Cái nào là cái   ? Tiết nguyên tiêu thì  ăn bánh trôi chứ ." Triệu Hi Hằng nghiêm túc  , "Hơn nữa,     thế , khi  yêu   thì gọi là A Đam, hiện tại gọi   là Triệu Hi Hằng,   hết yêu      ?"
Bên tai Vệ Lễ đỏ ửng, vội vàng che miệng của nàng ,   khắp bốn phía, "Cái gì yêu với  yêu chứ ? Trước công chúng   cũng  sợ  mất mặt? Ta  yêu nàng khi nào ?"
"Nha! Có   xong  dám thừa nhận, ngày đó  từ  tường cao  rớt xuống, lúc  ở  giường, rõ ràng  thấy   yêu  yêu đến  chịu nổi,  lâu,  lâu  đây  yêu  ." Nàng kéo tay  từ  miệng  xuống, nũng nịu .