Vệ Lễ vô cùng ngoan ngoãn,  đầu trở về .
Hai   đầu tiên  như , Triệu Hi Hằng  quá lão luyện, móng tay dù  tu bổ mượt mà cũng khó tránh khỏi cọ , chọc  k** r*n  ngừng, tay đặt  thắt lưng nàng  tự giác dùng lực.
Hai má Triệu Hi Hằng đỏ đỏ ngước mắt  , dừng động tác , "Chàng cởi xiêm y   , cho  xem hình xăm    một chút ,  còn  bao giờ  thấy hết  nào ."
"Không... Không cho nàng ..." Trên trán  nhỏ mồ hôi, thúc giục: "Nàng tiếp tục ."
Triệu Hi Hằng dùng nội y ở một bên lau lau tay, lạnh nhạt buông , dùng thảm mỏng che  ,   xuống tắm rửa: "Vậy  tự   ."
Hốc mắt và đuôi mắt của Vệ Lễ đều đỏ , Triệu Hi Hằng phát hiện hốc mắt  cũng cạn , động một chút là tràn  nước , giống như bây giờ,  vô cùng đáng thương.
"Cho  xem  mà, cũng  rớt cục thịt nào." Triệu Hi Hằng thương lượng cùng .
Hắn quật cường c*n m** d***, lắc đầu, "Không..."
Vệ Lễ tổng cộng  hai giới hạn cuối cùng, một là  thể để chi Triệu Hi Hằng    từng là một đấu Thú Nô, hai chính là cái hình xăm   của . Hai cái ranh giới cuối cùng mà lột ,  sẽ thật sự tr*n tr** ngay  mặt Triệu Hi Hằng,  đánh rơi  vũng bùn của quá khứ .
Hắn còn  giữ chút dũng khí,  chút mặt mũi  đối mặt với nàng.
Vệ Lễ hiện tại đáng thương  chết, mồ hôi theo cằm nhọn nhỏ giọt xuống, mày nhíu lên, Triệu Hi Hằng ho nhẹ một tiếng, "Thật là  còn chút biện pháp nào với  mà."
Ai bảo nàng mềm lòng .
Vệ Lễ suy nghĩ, Triệu Hi Hằng nếu như mềm lòng, thì  gì  chuyện đêm nay giở trò treo  nửa vời như thế . Mà    gì, còn    ai chọc giận nàng, nàng  giận chó đánh mèo lên , nữ nhân  lòng  cũng độc ác quá.
 mệnh   trong tay Triệu Hi Hằng nha,  đầu tiên   vẻ hư tình giả ý, v**t v* gương mặt nàng khen, "A Đam thật , A Đam cứu cứu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-249-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Tạ tiểu cô nương cùng Vương tiểu cô nương tuy thấy Lưu tiểu cô nương  chạy đến , nhưng   đến nơi  thì  thể bỏ dở nửa chừng, vẫn là kiên trì xin gặp, thị nữ chỉ    đánh giá hai  một chút,  đó bảo các nàng  chờ.
Đứng chờ   chính là chờ hết hơn nửa buổi tối, hai   đến chân  tê rần, mới    ,  phu nhân và chủ công  thuận tiện, hai vị xin về thôi.
Chuyện ba tiểu cô nương mất hứng  về,  bao lâu  truyền  khắp Tây viện.
Tây viện tuy lớn, nhưng  mắt nhiều  ở, khắp nơi đều  tai mắt, các nhà đều  chằm chằm  cử động lẫn .
Bọn họ  nhạo bà tiểu cô nương    ghét bỏ, nhưng cũng  tránh khỏi tự hỏi, đến cùng là Triệu Hi Hằng ghen tị  cho  đến gần Vệ Lễ,  là bản  Vệ Lễ   trúng mấy tiểu cô nương ?
Ba   xem như dung mạo thượng thừa, so với Triệu Hi Hằng mà , tuy  đủ , nhưng cũng  quá kém, nam nhân đều tham thứ mới mẻ , cho dù bên cạnh  một tiên nữ  nữa, cũng  khỏi động tâm với đám hoa dại cỏ dại ven đường. Bọn họ càng nghĩ, càng  cảm thấy là do Vệ Lễ thủ  như ngọc, giữ  trong sạch gì, mà chỉ là ba tiểu cô nương     mắt  mà thôi.
Người luôn luôn quen thói suy bụng   bụng , bọn họ chỉ mới là mấy thái thú, quận thủ nhỏ mà  trái ôm  ấp, thê  thành đàn, đương nhiên  tin Vệ Lễ   hưởng cái gọi là tề nhân chi phúc.
Chẳng qua, Vệ Lễ đến cùng là  thích dung mạo ba  ? Hay là  thích tính cách các nàng  chứ?
Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng tắm rửa xong,  là nửa đêm. Hắn từ  ôm vòng lấy cả  nàng  trong lòng , cằm đệm lên  vai nàng, chầm chậm hôn gương mặt nàng.
Mới  , khi khó chịu cũng thật sự khó chịu, khi k*ch th*ch, cũng thật là k*ch th*ch.
"Ai chọc nàng mất hứng  ? Lấy  trút giận." Sau khi  thoả mãn, lời  của nam nhân cũng ôn nhu hơn .
Triệu Hi Hằng mỏi nhừ cả tay,   cũng mệt mỏi, chút khí lực giơ cánh tay lên cũng đều   , "Chính  hái hoa ngắt cỏ còn  ?"
"Triệu Hi Hằng!" Vệ Lễ kinh hô lên tiếng,  Triệu Hi Hằng giật  một cái thức tỉnh,  tiếp tục , "Nàng  thể   lương tâm như thế,  khi nào thì hái hoa ngắt cỏ ? Ta mỗi ngày ngoại trừ thư phòng và Quân doanh, thì chính là vây xung quanh nàng đảo tới đảo lui,  hất nước bẩn cũng  ai hất như nàng  ."
"Xuỳ..." Triệu Hi Hằng lập tức  , nàng che che miệng, "Thì  đây sai ,  nên   như , chủ công đừng tức giận."