Vệ Lễ gật đầu, "Ngươi yên tâm, tương lai sẽ  để cho ngươi   việc gì  , phúc của ngươi,  báo bao nhiêu sẽ  bấy nhiêu."
Thẩm Đô An nhất thời cảm xúc kích động, hô hấp ngưng , lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sau đó  lâu, bên ngoài hành cung chợt truyền đến tiếng kêu la thê lương thảm thiết, ánh mắt Vệ Lễ thản nhiên, đảo qua   bên , "Ai dám bắt chước , thì  của hiện tại, chính là tương lai của các ngươi. Năm nay khoa cử  xử lý thận trọng,   tin mỗi một quận  kiếm  một nhân tài xài thuận tay."
Mọi  nơm nớp lo sợ,  thể   .
Vệ Lễ cảm thấy mỹ mãn, luôn luôn chỉ   mới  thể áp bức  khác,   để cho một nhân tài như Thẩm Đô An  lưu lạc trong tay  khác,   khác nô dịch chứ ?
Một hồi khôi hài kết thúc, trăng cũng  lên đến đỉnh ngọn cây, yến hội cũng nên tan.
Có một   căn bản  nghĩ đến chuyện nhét   bên cạnh Vệ Lễ, lau miệng chuẩn  về, một    chứng kiến thời điểm Triệu Hi Hằng mạnh mẽ mắng chửi , cũng đánh trống rút lui, nhưng cũng   ít phần tử cực đoan, ôm hy vọng may rủi của dân cờ bạc, định thử một  xem.
"Chủ công dừng bước!" Một vị đại nhân đẩy con gái của  tiến lên.
"Đây là điểm tâm   cố ý vì chủ công cùng phu nhân , kính xin chủ công cùng phu nhân vui vẻ nhận." Vị tiểu cô nương xinh   mắt trông mong mỏi  Vệ Lễ, khẩn trương  rụt rè tiến đến, dâng cái đĩa lên.
Triệu Hi Hằng gật gật đầu, "Đặt lên bàn ."
Đại nhân bên  liều mạng  nữ nhi nháy mắt  dấu, tiểu cô nương đỏ mặt đỏ mắt,  ngắm Vệ Lễ một cái, cắn môi ngượng ngập , "Thiếp  ngưỡng mộ chủ công  lâu, chỉ cầu  thể  bạn bên cạnh chủ công, cho dù   danh phận cũng nguyện ý."
Nói như , một mỹ nhân  chủ động yêu thương nhung nhớ , nếu như hợp mắt , lập tức sẽ thu  ngay. Đặc biệt đây  là nữ nhi của thần tử, cho dù  tính quá hài lòng, nhưng cũng nể mặt mũi của thần tử mà miễn cưỡng nhận , dù    đến rõ ràng như thế,  đáp ứng thật sự  chút bất cận nhân tình.
 tất cả   đều   Vệ Lễ, mà đưa mắt về phía Triệu Hi Hằng, chờ mong phản ứng của nàng,  thể nào trực tiếp  lên cho nữ tử  một cái tát tai ?
Vệ Lễ cũng  Triệu Hi Hằng, Triệu Hi Hằng ngượng ngùng , "Chàng đừng   a,   cũng vô dụng."
Nàng cảm thấy tiểu cô nương  tuổi còn trẻ mà ánh mắt đúng là  dùng , ái mộ ai     ái mộ Vệ Lễ? Đây là cái lão cẩu mà,  trong nhà như nàng còn   ? Ở bên cạnh  mà tim  mạnh thì dễ dàng  tức chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-259-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nàng  Vệ Lễ sẽ  đáp ứng, hơn phân nửa còn  thể sẽ lật bàn, nhưng vẫn nhịn   trong lòng bốc lên chút mất hứng, tức giận giống như đồ vật của chính     mơ ước.
Triệu Hi Hằng thuận tay nắm chặt cái đĩa điểm tâm cô nương  đặt ở  án kỷ, điểm tâm màu hồng phấn , mười phần tinh xảo  mắt, cẩn thận ngửi còn  mùi sữa.
"Nếm thử  ? Người    mà." Triệu Hi Hằng  nheo mắt, đưa tới bên miệng Vệ Lễ.
Động tác nàng như , nhưng trong ánh mắt  tiết lộ  một ý khác: Cho dù  đút thì ngươi cũng  thể ăn, dám ăn nhất định  chết.
Vệ Lễ   dám,    sợ Triệu Hi Hằng tức giận, mới  đầu   nàng ,  định  chuyện,  mũi liền tràn đầy một mùi sữa dê tanh nồng.
Chỉ thấy sắc mặt  trắng bệch, lập tức đỡ bàn nhịn   nôn một trận, Triệu Hi Hằng vội vàng vỗ lưng cho , đưa nước cho  súc miệng, "Đều  hơn bốn tháng ,  vẫn còn  khỏe thế ?"
Chuyện  nàng tuyệt đối  nghĩ đến , hiện tại Vệ Lễ  ít khi  nôn khi ngửi thấy một thứ gì đó , cái điểm tâm  trộn cái quỷ gì trong đó mà  cho  phản ứng lớn như ?
Triệu Hi Hằng cẩn thận ngửi ngửi,  chút mùi sữa, ước chừng là sữa dê.
Vệ Lễ khó khăn giơ tay gạt cả một đĩa điểm tâm  xuống, "Lấy ! Biến !"
Tiểu coi nương sắc mặt trắng bệch ,  che mặt chạy xuống quỳ, "Chủ công thứ tội."
Không nghĩ đến  ăn thì thôi, ngửi thấy  buồn nôn như , đây   khinh bỉ trù nghệ của nàng  ?
"Hôm nay chủ công  thể khó chịu, chư vị đều tan ." Dứt lời, Triệu Hi Hằng vội vàng đỡ lấy phía  Vệ Lễ , những  còn  lúc  mới lục tục tan.
Để  tiểu coi nương  còn đang quỳ  mặt đất  sướt mướt.
Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng  bên hồ nước  lan can hóng gió,  khí mát vẻ tràn đầy mùi cây cổ theo mặt hồ nhào tới, một thoáng  hóa giải cảm giác khó chịu của Vệ Lễ.