mà...  mà...
Một tay còn  của  nắm lấy tay vịn ghế mây,  thẹn  gấp đỏ mặt, "Nàng  cái gì  ?"
Triệu Hi Hằng nắm tay , thuận thế ngã  trong lòng , ôm chặt vòng eo mạnh mẽ rắn chắc của ,  đó thở một  nhẹ nhõm, "Như  là ấm áp hơn  nè."
Mặt Vệ Lễ đột nhiên đỏ ửng, đỏ suốt từ cổ đỏ đến mặt,  từ mặt lan  đến thính tai,  thể  cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng  dám.
Triệu Hi Hằng ấn bàn tay đang  nổ tung của  xuống, ôm  phía  lưng , cả  Vệ Lễ thật sự đều ấm áp dễ chịu, mặc dù là trong đêm xuân chỉ  se se lạnh, cũng là một cái lò sưởi .
"Muốn ôm thì cứ  thẳng ... Vòng lớn như  một vòng,  cũng    cho nàng ôm." Ngữ điệu của Vệ Lễ nhẹ nhàng, lộ  vài phần khinh thường, nhưng nhiều hơn là nén ngượng ngùng.
Trước mặt  , dù trong hoa viên nhưng cũng tính là bên ngoài, Triệu Hi Hằng chủ động ôm ,    k*ch th*ch  .
Hắn nhịn   rụt tay một cái, cúi thấp mặt xuống, tựa lên  vai Triệu Hi Hằng,  bờ vai nàng  mùi hoa sơn chi nhẹ nhàng thoang thoảng,  cho  u mê   Đông Nam Tây Bắc.
Hắn cảm thấy ôm thôi mà giống như  tặc, tức phụ của  thì  cứ ôm, còn sợ ai ?
Nắm tay Vệ Lễ dán lên phía  lưng Triệu Hi Hằng, xoa xoa  , tỏ vẻ  ôm  quang minh chính đại.
Triệu Hi Hằng cọ cọ  bên hông , ngẩng đầu, phát hiện  đỉnh đầu   một chiếc lá nhỏ rơi xuống.
Nàng khoát tay, Vệ Lễ cho rằng nàng  sờ đầu của , vội vàng  tránh, "Triệu Hi Hằng, đầu nam nhân  thể tùy tiện sờ!"
"Vừa       bỏ    để ý tới ." Lời  của nàng   , Vệ Lễ khó tránh khỏi ngớ cả , Triệu Hi Hằng thuận thế lấy chiếc lá  đầu  xuống,  đó  một tấc   tiến một thước, cho tay  vuốt vuốt tóc của , trơn mịn  lành lạnh, cảm giác thật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-264-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nàng mở tay  cho   thấy chiếc lá nhỏ trong tay , mặt Vệ Lễ càng đỏ, cảm giác    thật sự là tự  đa tình.
"Nàng  như  nghĩ để ý nàng? Nếu   sợ nàng  cẩn thận   thương hài tử trong bụng,  mới    ." Hắn cố chấp,   nhận thua, thuận thế đưa tay trượt về bụng Triệu Hi Hằng, tỏ vẻ  thật sự là vì hài tử mới   .
Bụng Triệu Hi Hằng  năm tháng, nhưng so sánh với bụng của phụ nhân bình thường, vẫn là  nhỏ hơn một vòng,   mặc xiêm y thoáng rộng rãi chút, ai cũng    đây là một thiếu phụ  thai, chỉ cho là một thiếu nữ.
Tay Vệ Lễ mới dán lên bụng nàng, tiểu gia hỏa liền  nể tình mà đá một cái,  cho hai  đều  thể cảm nhận .
Triệu Hi Hằng từ lúc mới bắt đầu   chút ngạc nhiên,  dần cũng quen, tên tiểu tử   thể khỏe mạnh, cũng  hoạt bát, sinh  đến nhất định  dễ nuôi. Nàng trở , dứt khoát  vùi  trong lòng Vệ Lễ,  từ phía  ôm lấy  nàng, lồng n.g.ự.c thật ấm áp dễ chịu .
Hắn khoát cả hai tay lên bụng Triệu Hi Hằng, chần chờ , "Triệu Hi Hằng,  là... đợi hài tử sinh  ,  mới  ."
Nếu hiện tại liền ,  căn bản  yên lòng.
Triệu Hi Hằng  nhạo một tiếng, "Chàng nhanh chân lên thôi, đợi đến khi hài tử sinh    càng luyến tiếc  nỡ  . Còn kéo dài nữa thì liền thành sang năm . Thừa dịp  con chúng  còn  từ một  biến thành hai ,  nhanh tay nhanh chân lên một chút, tranh thủ tại tháng 9 trở về, còn  thể giúp  ở cữ."
Nghĩ như , hình như cũng  hợp lý. Nếu Vệ Lễ  chinh phạt Bắc Cao Lệ,  thì  giống như   chống đỡ Lưu Hoán cùng Vương Viễn  ,  thể một hai tháng liền  thể trở về,   chừng  đến bốn tháng nửa năm.
"Vậy  đây  sớm về sớm." Vệ Lễ vỗ n.g.ự.c một cái, "Ta  nhiều  đánh Cao Lệ đến tè  quần ,   cũng   vấn đề gì, chỉ là thời gian dài  ngắn mà thôi."
Đây đại khái là  đầu tiên hai  sẽ phân ly lâu như , Triệu Hi Hằng thật sự  chút luyến tiếc.
Nếu như   ở nhà,  ai ủ ấm chăn, xoa ấm chân cho nàng;  ai cùng nàng ăn cơm,  ai bóc tôm cho nàng;  ai cùng nàng  dạo phố;    thể vui chơi lễ hội Thất Tịch, Trung thu, Tết đoan ngọ,   chừng năm nay nàng đều  ăn lễ một , đối mặt với căn phòng lạnh lẽo hiu quạnh...
Càng nghĩ càng thảm, càng nghĩ càng cảm giác  đáng thương, nhịn   rơi nước mắt, xoay đầu , chùi chùi nước mắt lên  n.g.ự.c áo , "Hic... Dù ,   sớm trở về."