Nàng hiện tại mang thai mà,  cũng  kiểm soát , cũng   do nàng  , đều là hài tử ảnh hưởng nàng, nàng mới    .
"Nàng  xem,   khi  gặp , cũng  thấy nàng , cuộc sống dù   mấy cũng  ,  bây giờ ở cùng  ,   ngoài mấy tháng thôi  thành như ?" Vệ Lễ giơ tay áo lên cho nàng lau nước mắt, lời  kiêu ngạo.
Ừ, Triệu Hi Hằng hiện tại đều  thể rời khỏi  .
Chỉ kim tuyến thêu  cổ tay áo cọ  mặt Triệu Hi Hằng  đau nhức, nàng đẩy đẩy   một chút, "Không   đây chơi với   nhất, nên luyến tiếc  . Chàng cũng   đánh , đều   ai  tiễn ,   cảm thấy   sống quá thảm ?"
"Trần Nhược Giang xuất chinh thì    của  , Dương Trạch Lạp   của  , chảng chỉ  mỗi tức phụ là  như thế,    thì ai ? Ta cũng là   cách nào,  thể để  trông  vẻ quá đáng thương nha."
Vệ Lễ tức giận liếc nàng một cái,  đem mặt nàng dùng sức x** n*n như cục bột mì nhi, "Ta ngày mai liền , khỏi uổng phí công nàng  một hồi ."
Mười sáu tháng tư tuyên bố, mười bảy tháng tư xuất chinh.
Vệ Lễ   đầu tường, một  khôi giáp màu bạc, siết trong tay dây cương của tuấn mã màu đỏ mận, ánh mặt trời tảng sáng dừng ở   , mặt mày lãnh liệt đều  dát lên một tầng hào quang.
Tóc của  buộc chặt ở  đầu, căng đến đuôi mắt càng thêm  cong,  đó mặt   đổi  đầu ,  về hướng phía . Phía  là vài vị tướng lĩnh, nối tiếp đó là binh mã cùng chiến xa như mây đen ùn ùn theo đuôi, chiến kỳ bay phất phới, thanh thế dũng mãnh, cả kinh đến đất rung núi chuyển.
Hắn còn trẻ, mới hơn hai mươi, khí chất thiếu niên sắc bén kiệt ngạo cùng với sự  trọng của thanh niên hoà  , so với bản   khi mới gặp ở mùa đông năm nào, càng giống như một   thể  nên chuyện lớn.
Triệu Hi Hằng cùng Trần Nhược Nam và đám phụ nữ trẻ con gia quyến   đầu tường thành, vẫy vẫy tay về hướng bọn họ xa xa.
Môi Vệ Lễ giật giật, hướng về nàng  khẩu hình,  đó  đầu, siết chặt cương ngựa, dẫn đoàn  mênh m.ô.n.g cuồn cuộn  khỏi thành. Triệu Hi Hằng   , như   hiểu , là bảo nàng chờ  trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-265-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Hôm nay gió lớn, lá cờ  đầu tường  gió thổi đến giãn , bay phất phới, như là mấy chục mặt trống da trâu đang gõ vang đến phồng lên, reo hò  đáy lòng  phát run.
Đội quân  càng lúc càng xa mơ hồ thành một con rồng đen dài uốn lượn, mạnh mẽ lau qua sườn núi từng chút một,  đến chỗ nào thì chim chóc đang bay cũng giật  tan tác thành từng mảnh, dã thú chạy trốn, cuối cùng thì con Hắc Long  cũng dần dần biến mất ở đường chân trời.
Đứng  đầu tường từ khi trời vẫn còn đen, tay cầm đèn mãi cho đến hừng đông, mặt Triệu Hi Hằng  gió thổi đến đỏ bừng, chân cũng cứng ngắc,  một bước liền phát run. Các thê tử của những những xuất chinh  theo nàng cũng  một ai  rời khỏi, chỉ ngóng trông hừng đông lên sáng một chút,  sáng một chút,  thể  thêm một chút bóng dáng bọn họ ở xa xa.
Sau khi Triệu Tinh Liệt mất , đây là  đầu tiên là  bộ Bình Châu, thậm chí  thể  là  bộ Đại Chu, chủ động xuất binh đến ngoại bang.
Mặc dù  chiến tranh sẽ  hi sinh,   chừng hôm nay là con trai của   mất, ngày mai  là trượng phu của  , nên  thể  thêm chút nào thì  thêm chút .
 các nàng cũng  hiểu rõ,  đời nào  chuyện thấp thỏm ngàn ngày đề phòng cướp ?
Cao Lệ như là con chuột trong cống ngầm, vài năm nay  khi Triệu Tinh Liệt mất   dưỡng đủ nguyên khí, liên tiếp quấy rối hiên cảnh Bình Châu, nếu chỉ phòng mà  công, ai cũng nuốt  trôi ngụm uất khí . Đối phó với cái đất nước như thế ,  đánh , đánh cho một trận tơi bời để  sợ mới .
May mà cảm giác của   đối với trận chiến  đều là nắm chắc phần thắng,  đầu tường ngược    ai quá mức bi thiết, cũng  ai rơi lệ  rống.
Tiểu Đào đổi thêm than trong lò sưởi tay của Triệu Hi Hằng, Triệu Hi Hằng lấy  tinh thần, "Đi thôi, trở về."
Một đám  sôi nổi   một đường,  theo Triệu Hi Hằng  xuống thành, trong ánh mắt mơ hồ mang theo kiêng kị cùng cực kỳ hâm mộ.
Các nàng kiêng kị  cực kỳ hâm mộ cái gì? Tất nhiên là cực kỳ hâm mộ Triệu Hi Hằng  thể lấy  nữ nhi của  mà chấp chưởng Bình Châu.
Chúng tỏ là chủ công đối với phu nhân,  chỉ là sủng ái, càng  tôn trọng cùng tín nhiệm.