"Chủ công, cây hoa quế  là của chủ nhân phủ Phú Dụ phủ,  vung tiền như rác vận chuyển từ Thanh Châu đến , dọc đường  hao phí vô  nhân lực vật lực, chỉ vì  một   cây Quế nở hoa."
Lời  Vệ Lễ  thích , thì  chứ, tên chủ nhân phủ Phú Dụ  còn  thể giàu hơn so với    ?
Trần Nhược Giang  thái độ của Vệ Lễ hiển nhiên là     hiểu    ý gì, vội vàng nâng một cái ngón tay lên, khoa tay múa chân , "Một , chỉ  thể  thấy một , cái cây , nếu   gì bất ngờ xảy , mùa đông năm nay cũng sẽ  đông chết. Cây Quế  trồng ở Thanh Châu hoặc là những địa phương ở phía Nam ấm áp như Thanh Châu mới  thể sống , Bình Châu mùa đông còn  thể đông c.h.ế.t , đừng  cây Quế."
Sắc mặt Vệ Lễ nhất thời trở nên khó coi,  chỉ là vì những ảo tưởng    gốc cây Quế của   tan vỡ, càng là vì Trần Nhược Giang   mặt   huỵch toẹt  hết như ,     còn mặt mũi, cho thấy    kiến thức.
Mặt  trầm xuống, giơ chân đá   m.ô.n.g Trần Nhược Giang, "Cút , tháng  đừng để cho  gặp  ngươi."
Trần Nhược Giang đỡ lấy  cây, khó khăn lắm mới   ngã sấp xuống, m.ô.n.g đau nhức, Vệ Lễ  thật là, cho dù thịt  m.ô.n.g   dày cũng  khỏi  đau a!
"Chủ công,   gì bất ngờ xảy , tối nay hai  còn gặp." Sau khi  xong, Trần Nhược Giang che mông, lảo đảo lết  .
Mặt Vệ Lễ thoạt xanh thoạt trắng, hung hăng đạp một chân  cái ghế bên cạnh,  nó   trồng  hoa Quế, thì  trồng cây khác   ! Dù  cũng là trồng cây!
Ghế lảo đảo   định  , Vệ Lễ  đạp thêm một chân,   liền ngã lăn  .
Lão tử sớm muộn gì cũng đánh lấy Thanh Châu, mang cây Quế về trồng đầy một sân!
Hắn tức giận  ở bên giường, rút từ phía   một cái thảm mỏng, nghĩ nghĩ, liền cuốn cái thảm thành một khúc hình trụ dài cỡ cánh tay, to cỡ hai cổ tay.
Nhìn  xem nó giống cái gì đó  , nhưng bây giờ cũng   nổi là nó giống cái gì.
Vệ Lễ  cái cuộn thảm dài dài tròn tròn , l**m l**m môi, quên mất cảm giác  thoải mái mà Trần Nhược Giang mang cho , kéo tay áo lên, thử đem cái cuộn thảm mềm nhẹ  ôm  tay.
Hắn vươn hai tay  , dùng lòng bàn tay nâng nó lên, tiếp theo nhíu nhíu mày, hình như   như , như  cũng  an , sẽ dễ dàng lăn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-270-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ  lăn lăn cái cuộn thảm   bên trong cánh tay, lăn đến trong khuỷu tay, như  an  hơn , nhưng tư thế  quá mức cứng ngắc,  định dùng bàn tay vỗ vỗ cái cuộn thảm  trong khuỷu tay, nhưng  bất đắc dĩ  cách nào chạm đến.
Mà khi  còn đang buồn rầu nghiên cứu xem tư thế nào cho chính xác, Tống tướng quân đẩy cửa  , "Chủ công a!"
Vệ Lễ  tật giật , run một cái cơ hồ  rớt cái cuộn thảm ở trong tay xuống, theo bản năng ôm chặt .
Ánh mắt Tống tướng quân chậm rãi dừng  cuộn thảm trong lòng Vệ Lễ, lộ  thần sắc như  điều suy nghĩ.
Vệ Lễ mím môi, mặt và bên tai đều nóng  thiêu cháy , vội vàng giũ cái thảm , hỏi, "Tống tướng quân,  gấp thảm  ?"
Tống tướng quân lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy từ ái cùng ý , "Thuộc hạ   gấp thảm, nhưng thuộc hạ  ôm hài tử."
"Rầm ~ "
Sắc mặt Vệ Lễ cứng đờ, thảm trong tay rơi xuống  mặt đất.
Vệ Lễ vội vàng cãi ,   chút giấu đầu hở đuôi, "Biết ôm hài tử thì  ích lợi gì? Ta hỏi ngươi   gấp thảm   mà."
Tống tướng quân nhặt cái thảm rơi xuống  mặt đất lên, cũng  tức giận, ngược  còn  ha hả,  đó đem cuốn cái thảm thành một cuộn ngắn nhỏ, thuần thục dùng phương thức ôm trẻ con biểu hiện  cho Vệ Lễ .
"Nhớ năm đó khi A Tuyền sinh ,  cùng với mẫu  con bé đều là  đầu tiên  phụ mẫu, mẫu  con bé thì yếu ớt , căn bản cũng  ôm nổi hài tử, nhưng thuộc hạ thông minh lanh lợi, sớm  học với    , bỏ xa mẫu  con bé một đoạn nha. Bây giờ nhớ  biểu tình kinh ngạc của mẫu  A Tuyền khi thấy  ôm con bé, thật buồn ."
"Chủ công sắp   phụ  , cũng  thể học  một ít nha, đến lúc đó ôm hài tử chơi."
Vệ Lễ vịt c.h.ế.t còn mạnh miệng, rõ ràng     , còn  giữ mặt mũi,  nghênh ngang bước tới bên giường dựa  một cái, giọng  bất thiện, "Biết ôm hài tử  ích lợi gì? Ta cũng  ôm  gì,  xưa   cũng  ôm cháu  ôm con, hơn nữa  Triệu Hi Hằng ôm hài tử là đủ ,  quản nhiều như   cái gì."