Muốn ăn  bánh gạo rong biển  chiên xong, vỏ bên ngoài vàng rượm, dùng chiếc đũa cào cào  thể  thấy tiếng xột xoạt giòn khấu, ngoài giòn trong mềm, còn  thể xé thành từng miếng nhỏ bỏ  trong nước canh vằn thắn, đợi đến khi thấm nước canh xương đậm   ăn luôn.
Càng nghĩ càng đói, càng nghĩ càng thèm, nhưng  nghĩ đến bản   mập,  thể ăn nữa, cảm giác  đói   ủy khuất thế  dâng lên đến cực hạn trong đêm đen, trong nháy mắt bộc phát , nàng cắn góc chăn, nức nở  lên.
Bởi vì tuổi thai  quá, nàng chỉ  thể  nghiêng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, từng chút thấm ướt đệm chăn.
Nàng càng , thanh âm càng lớn,  xoay ,  đột nhiên phát hiện phía   đột nhiên xuất hiện thêm cái gì đó, nóng bỏng .
Sợ tới mức nàng nín bặt trong nháy mắt.
"Khóc cái gì? Chỗ nào  thoải mái?"
Tuy rằng chất giọng   khàn khàn  thành dạng, nhưng giọng  quen thuộc, động tác quen thuộc, còn  mùi vị thơm mát lãnh lẽo quen thuộc...
Vệ Lễ cực kỳ đau đầu, chống   dậy, mày cơ hồ nhíu  đến dính  ,  dùng mu bàn tay lau nước mắt cho nàng, nhưng nhớ đến tay  thô ráp khô nứt, cuối cùng kéo tay áo, lau lau  mặt nàng một vòng.
Triệu Hi Hằng giật ,   giường, cả  cũng quên.
"Chỗ nào  thoải mái?" Vệ Lễ cuống quít  xuống đốt đèn,  hỏi một  nữa,  dám chạm  bụng nàng, bộ dạng nàng như hiện tại đây,  thật sắp  hù c.h.ế.t .
Triệu Hi Hằng mang cái bụng lớn như  còn  rấm rức, nàng    ? Hắn nên  cái gì bây giờ? Đầu Vệ Lễ cơ hồ lập tức ong ong lên.
Hắn  chút hối hận, Bắc Cao Lệ   quan trọng đến như thế  ? Mấy tháng nay,   nàng   chịu khổ như thế nào , Triệu Hi Hằng lúc nào cũng yếu ớt  chết...
Tay Vệ Lễ đều phát run, ngọn nến lắc lư .
Hắn  chạy  gọi , Triệu Hi Hằng nắm lấy tay , bỗng nhiên oa một tiếng  , "Ta đói bụng..."
Dưới ánh nến, hai  đối mặt , hai má Vệ Lễ  gầy đến sắp    , đôi môi vốn dĩ đỏ sẫm trở nên trắng bệch, còn khô nứt  từng tia m.á.u nhỏ, nhưng đôi mắt vẫn  đen  sáng.
Triệu Hi Hằng đẫy đà hơn  ít, cũng  hơn  ít, mi mắt nàng dính nước mắt, chóp mũi đỏ đỏ , làn da trắng hồng vô cùng mịn màng.
Vệ Lễ bỗng nhiên  dám  nàng, vội vàng bưng đèn  ngoài, bước chân loạt xoạt đến cửa  ,  cúi đầu,  trở , đặt đèn ở trong phòng,  đó mới một    ngoài.
Lại  tới cửa , bỗng nhiên  lộn trở , hỏi, "Ăn cái gì?"
"Mì vằn thắn tôm tươi, bánh gạo rong biển..." Triệu Hi Hằng thút tha thút thít .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-283-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Lần   thật sự   ngoài, bên ngoài truyền đến mấy tiếng trò chuyện yếu ớt, tiếp theo là tiếng bước chân, phòng bếp nhỏ ở phía Tây văng lên tiếng mở cửa rột roẹt.
Vệ Lễ  ở bên ngoài,  trời đang tràn đầy ánh trăng, rõ ràng thời tiết  quá lạnh,   nhịn   rùng  vài cái, bỗng nhiên  dám  .
Hắn sờ sờ mặt  một chút , râu còn  cạo sạch sẽ, má và hốc mắt đều lõm xuống ,  mắt khẳng định xanh đen một quầng, giống như con quỷ.
Triệu Hi Hằng  trở nên xinh ,    xí  ...
Vệ Lễ nhịn   chà chà tay,  đó  xổm  hành lang, hiếm khi cảm thấy ngại ngùng, sợ hãi, ưu sầu khi gần  trong lòng.
Các ma ma  việc  nhanh nhẹn,   trong chốc lát, liền đem mì vằn thắn cùng bánh gạo nóng hầm hập bưng tới .
Vệ Lễ tránh khỏi cửa, , "Đưa  cho nàng ."
"Chủ công   ?" Ma ma hỏi.
Ánh mắt Vệ Lễ d.a.o động, ma ma còn bổ sung thêm, "Phu nhân  nhớ ngài ..."
Hắn bỗng nhiên  lên, nhận lấy cái khay, xoay    .
Triệu Hi Hằng nhớ ...
Triệu Hi Hằng nhớ .
Triệu Hi Hằng nhớ !
Vệ Lễ đỡ nàng  dậy, dựa  gối mềm, mang cái bàn lùn nhỏ đến cho nàng,  đó nhét đũa  trong tay nàng, "Ăn ."
Triệu Hi Hằng ném đũa trong tay, mím môi, hốc mắt đỏ một vòng, "Vừa    ý gì?"
Vệ Lễ ngây thơ  nàng.
"Có   thấy    ,   gặp  cho nên trốn  ngoài?" Nàng càng  nước mắt liền rơi xuống như hạt châu, "Ta mang hài tử cũng   là hài tử của một  ,  còn ghét bỏ... Ưm..."
Lời còn   hết, Vệ Lễ liền nghiêng , phong bế môi của nàng, một nụ hôn như cắn xé mà lưu  một tia m.á.u dài, môi  khô nứt cọ  miệng Triệu Hi Hằng đau, ánh mắt càng như sói đói, hận  thể nuột nàng  bụng.
Vệ Lễ bảy ngày   đánh hạ Khabarovsk, thật sự  kịp chờ đợi gì, ngay tại chỗ liền giục ngựa bỏ  đ.â.m   trở về. Đừng  tiệc ăn mừng, ngay cả vết thương   còn  kịp băng bó.