Hắn một mặt là  thích băng bó, ngại động tác  thuận tiện.
Trên chiến trường đao kiếm   mắt, hoặc nhiều hoặc ít đều  tổn thương, thêm m.á.u tươi của  khác văng ,  gió thổi qua, xiêm y trở nên một màu đỏ đen cứng rắn , tản  mùi hôi thối cũng khó ngửi.
Dọc đường Vệ Lễ đổi bốn con ngựa, ngày đêm  nghỉ chạy suốt bảy ngày, trong đó chỉ  ba ngày là buổi tối ghé dịch quán bên đường nghỉ ngơi  ngựa, còn tất cả thời gian tất cả bôn ba ở  đường .
Hắn chỉ cần  nghĩ đến Triệu Hi Hằng còn đang ở nhà chờ , liền  cảm thấy  chút mệt mỏi nào, ngược  tinh lực  trào dâng vô hạn.
Khi  ở  phủ ,  là đêm khuya, trăng treo giữa trời, canh cửa còn đang buồn ngủ, tướng sĩ tuần tra  thấy , đôi mắt đều sáng rực lên, thậm chí còn hoài nghi     lầm   .
Sau khi  xác định, đang  mở miệng gọi .
Vệ Lễ lưu loát xoay  xuống ngựa,  mắt nhoáng lên đen nhánh trong một chớp mắt, nhưng cũng  bận tâm, ném cương ngựa cho bọn họ, thanh âm khàn đến mức    giọng  vốn , "Câm miệng, dắt ngựa ."
Lặng lẽ  phòng ngủ, Triệu Hi Hằng  ngủ say , từ trong ổ chăn lộ  một cái đầu, cứ như  lặng yên  ở  giường, hô hấp đều đều, Vệ Lễ  vết m.á.u     khó ngửi, nhưng  băn khoăn bước chân giữa phòng ngủ và phòng tắm.
Vệ Lễ  đến chân cũng tê rần, ánh mắt   nỡ rời khỏi   Triệu Hi Hằng chút nào, may mà lý trí còn đó,  nhắm mắt cắn răng vọt  suối nước nóng,  đến một khắc liền chạy  .
Hắn nhớ nàng như , chịu đựng đau đớn chạy mấy ngày về đến , nàng  mà dám   ghét bỏ nàng  cho nên trốn  ngoài ?
"Triệu Hi Hằng, nàng  trái tim   ?" Vệ Lễ bóp lấy cái má thịt thịt mềm mại của nàng, cắn răng nghiến lợi, âm dương quái khí , "Ta ghét bỏ ngươi cho nên hơn nửa đêm chạy về đây, nếu  thật sự  thể ghét bỏ nàng, nhất định sẽ ghét bỏ nàng đến c.h.ế.t , nàng cũng ghét bỏ  như thế chứ gì."
"Đau."
"Cho đau c.h.ế.t nàng cho xong." Hắn cả giận, tay  vung  .
Vệ Lễ nhớ nàng nhớ đến sắp điên , đừng  Triệu Hi Hằng bây giờ  chuyện chọc  tức nổ phổi, cho dù  tát  một bạt tay,  cũng  ôm  cắn vài hớp cho đỡ ghiền, dù   da dày thịt béo,  đau nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-284-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng dụi dụi mắt, lộ  hốc mắt đỏ hơn vài phần, da nhỏ thịt mịn màng,  mặt còn mang theo dấu hồng hồng mà Vệ Lễ   bóp lên,  ánh nến mờ nhặt càng  vẻ yếu đuối dịu dàng vài phần, "Sao hiện tại   trở về  ? Khabarovsk dàn xếp xong   ?"
Giọng  Vệ Lễ cũng  tự giác mềm mại hơn một chút, nâng tay xoa xoa vết hồng hồng  má nàng, "Có bọn  Tống tướng họ ở đó mà."
Da  tay  quá thô ráp, vệt đỏ hồng  mặt Triệu Hi Hằng  ngược  càng  xoa càng đỏ, nàng thậm chí  xoa đến nhe răng nhếch miệng, Vệ Lễ ngượng ngùng thu tay, cầm chén đẩy đến  mặt nàng, "Không  đói bụng ? Ăn  ."
A, đây là  hổ,  lảng sang chuyện khác , nhớ nàng thì cứ  thẳng , nàng cũng sẽ    mà.
Triệu Hi Hằng nổi lên thiện tâm,  vạch trần .
Ngón tay cầm chiếc đũa tròn vo hơn  nhiều,   béo, mà   phù tay chân khi cuối thai kỳ.
Gặp Vệ Lễ đưa mắt dừng  tay nàng, Triệu Hi Hằng đỏ mặt lên, rụt ngón tay   trong tay áo một cái, nhịn   hung , "Nhìn cái gì ?"
Miệng nam nhân đúng là quỷ gạt , còn   ghét bỏ nàng béo, khiếp sợ trong ánh mắt  sắp sửa trào  luôn  .
Nàng thật sự đói cực kì , hiện tại  rảnh  tính toán  nọ với Vệ Lễ, cúi đầu  gắp mì.
Bụng to  nên cái bàn cũng nhỏ hẹp ,   nao nhiêu   tự nhiên liền  bấy nhiêu, khi cong lưng xuống,  dày cũng  thoải mái, chỉ  thể chậm rãi ăn.
Nếu như nàng bưng bát bưng lên ăn thì thuận tiện hơn chút, nhưng nàng  sợ nóng, chỉ  thể từ từ ăn như ,  một lúc lâu mới ăn  ngụm mì, một cái vằn thắn, Triệu Hi Hằng ngẩng đầu   , "Nếu  buồn ngủ thì  ngủ  ."
Chờ nàng ăn xong chắc cũng còn  lâu .
Bụng to lên là từ từ diễn  theo một quá trình, động tác nàng  thuận tiện cũng là từng chút một dần dần khó khăn lên,   lập tức xảy   cho sinh hoạt của nàng  thuận tiện, bởi  Triệu Hi Hằng  phát hiện  biến hoá  bao lớn,  bên cạnh nàng  mỗi ngày đối mặt với nàng, tất nhiên cũng sẽ  nhận .
Vệ Lễ  ba bốn tháng nay đều  từng  thấy nàng,    mang thai bụng sẽ trở nên  lớn, nhưng là    sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt lớn như , ngay cả ăn miếng cơm cũng  thuận tiện.