Vệ Lễ  nắm lấy tay nàng, nàng né tránh , "Ngô nhật tam tỉnh ngô ..." (*)
"Vi nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền, bất tập hồ?!" (**) Vệ Lễ vội vàng  theo tiếp, câu Luận Ngữ   thuộc tương đối rành nha.
(*) (**): Ngô nhật tam tỉnh ngô . Vi nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền, bất tập hồ? : là một đoạn trong Luận ngữ,  nghĩa là :  mỗi ngày phản tỉnh ba điều: Lo việc cho    hết  ? Làm bạn với   thành khẩn, giữ  chữ tín ? Lời thầy dạy dỗ  luyện tập ?
"Bảng chữ mẫu   xong ? Đọc sách ? Chính vụ xử lý xong ?"
Vệ Lễ  nàng  xong, sắc mặt cứng đờ, đột nhiên nhớ tới  khi , Triệu Hi Hằng nhét trong hành lý  một bảng chữ mẫu,  một chữ cũng  nhúc nhích.
"Ta mới trở về, nàng  thể để  nghỉ ngơi thoải mái một chút   ?" Mặc dù chột , nhưng giọng  còn mạnh mẽ cứng rắn.
Có  mềm cũng  cứng rắn  lên,  thì lộ   sợ nàng còn gì.
Hai  yên lặng giằng co, Vệ Lễ  đầu qua một bên, cong môi, "Đọc  ,   ngay đây."
Hắn mặc xong quần áo, đưa tay túm tóc buộc thành cái đuôi ngựa,  nhịn  , "Nàng   chuyện gì  tự nhiên nổi giận, cái tên rùa đen khốn khiếp nào dám  nàng mập, lão tử liền đập c.h.ế.t ."
Vệ Lễ hiện tại hận c.h.ế.t cái tên nào dám  Triệu Hi Hằng mập, hận  thể đem   rút gân lột da.
Hắn  gần, hôn xoạch một ngụm lên  má Triệu Hi Hằng, "Chỗ nào mập chứ? Mà chẳng lẽ ai cũng  gầy như bộ xương mới  mắt?"
Trong giọng  của  rõ ràng là cưng chiều, Triệu Hi Hằng quấy quấy ngón tay, giọng cũng  cứng rắn bằng mới  nãy, nhỏ giọng oán hận , "Không  tiểu cô nương   ai cũng đều thon thả ."
"Thích thì kêu là thon thả,  thích thì bảo là gầy như que củi." Vệ Lễ nghiêm túc như thật, "Thật mà, lúc đầu   sớm   với nàng,   nàng thật đúng gầy như que củi , nhưng sợ nàng tức giận nên  dám . Hiện tại còn đang  phù nên mới như , đợi khi nào hết bệnh phù  cũng mập   chỗ nào ."
"Chàng  ... Chàng đừng tới đây..." Triệu Hi Hằng híp mắt liếc , răng cấm cắn chặc, Vệ Lễ thấy sự tình  vẻ  , vội vàng chạy .
Chạy   còn ghé đầu  khung cửa sổ  nàng ở trong phòng , "Nàng mỗi ngày mỗi ngày ngoại trừ nghẹn c.h.ế.t ở trong phòng thì chỉ  đột nhiên nổi giận  đánh  thôi, qua hai tháng nữa  dẫn nàng  săn thú."
Triệu Hi Hằng vẫn cúi mặt,  sách một tiếng, "Đừng  buồn bực nữa,  đây,  một cái coi!"
Triệu Hi Hằng thấy sắc mặt tiện hề hề  đó của  liền tức mà    , đưa tay chụp trái táo  bàn, ném , "Biến!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-288-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ biến thật, chỉ là biến  thật xa còn  thể   tiếng  dặn dò, "Bọn họ đưa chính vụ đến, thì kêu bọn họ bỏ  trong thư phòng,    xem đến khi nào mờ mắt  mang đến cho nàng ."
Triệu Hi Hằng xoa xoa mặt, ép cái khoé miệng đang  cong lên xuống, ý   mặt  thế nào cũng  thu về , nàng  đổi thành xoa xoa mặt, bóp  hai cái má đang phúng phính  gương mặt .
Rõ ràng  cũng sắp   ,  đột nhiên  như thiếu nữ hoài xuân thế  ?
Vệ Lễ  độc   ? Còn   hai câu nữa, tại     rộ lên  ?
Nghĩ đến đây, Triệu Hi Hằng  khỏi  hổ,  thể ,  thể .
Vệ Lễ  khỏi sân viện ,  khí quanh  cũng từ sáng sủa chuyển thành âm u, ánh sáng trong mắt dần nhạt ,   híp híp mắt, đầu lưỡi đảo qua răng nanh, theo  thở dài, mặt mày liền hiện lên buồn rầu đè nén.
Thật là... Phiền c.h.ế.t  ...
Rõ ràng mới rời   đến nửa khắc đồng hồ,    trở về .
Mới ôm   vài ngày,  bắt đầu   việc !
Phiền, phiền c.h.ế.t !
Thân thể Triệu Hi Hằng  tám tháng rưỡi,  như , còn  nửa tháng nữa liền  sinh .
Cái nửa tháng ,  ngắn cũng ngắn,  dài cũng dài.
Vệ Lễ   trở về cứ dán lấy Triệu Hi Hằng, một phần là vì  lâu  gặp nên nhớ nhung khó chịu, một phần khác là vì   thấy bụng của Triệu Hi Hằng liền cảm thấy sợ hãi.
Loại cảm giác lo âu  khi sinh , theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nghiêm trọng,  lấy phương thức da thịt tương  để  giảm bớt loại lo âu .
   chịu  cho Triệu Hi Hằng   lo lắng, sợ truyền cái cảm xúc tiêu cực  cho nàng.
Nhờ phúc của Trấn Bắc, trong Tàng Kinh Các thông với thư phòng, sách gì cũng , nghiêm túc thì ngay cả biên niên sử cũng , còn  chính sự thì đến sách phụ khoa cũng  thiếu.