"Người ! Người  tới đây!" Hắn một tay bắt lấy tay Triệu Hi Hằng trấn an nàng, một tay vén tèm cửa sổ lên,   bên ngoài quát, gân xanh  cổ gồ lên,   dữ tợn.
Hắn  thể hoảng sợ, Triệu Hi Hằng hiện tại mới  sợ chứ,   thể sợ hãi theo như một tên phế vật .
Sau chín tháng, vì phòng ngừa Triệu Hi Hằng  thể sinh bất cứ lúc nào, y sư, bà mụ đều ở ngay bên sương phòng sát vách,   động tĩnh, ai nấy liền chạy .
Y sư vội bắt mạch cho Triệu Hi Hằng, "Đây là bắt đầu đau từng con  khi sinh, ước chừng trong tối hôm nay, hoặc là rạng sáng ngày mai sẽ sinh thôi ."
Lời    , mặt hai  thoáng chốc đều trắng bệch, tay đang nắm lấy tay   ngừng xiết chặt.
Cho đến lúc sinh, ít nhất còn gần nửa ngày, trong thời gian  tất nhiên là dày vò.
Các thị nữ ma ma sôi nổi    phòng sinh, nấu canh cho Triệu Hi Hằng bổ sung thể lực.
Cách ước chừng một nén nhang, liền sẽ  cơn đau thắt nhói lên, đau đớn cũng   là thứ đáng sợ nhất, mà là khi nào sinh thì    .
Tuy rằng bà mụ, y nữ đều trang  đầy đủ, nhưng ai  thể cam đoan   giường sinh  xảy  chuyện gì ngoài ý  chứ ?
Đau đớn lúc  Triệu Hi Hằng còn  thể chịu , mà hiện tại  là tháng 9, thời tiết  tính quá mức nóng bức,   cũng  nhiều mồ hôi.
Vệ Lễ đỡ nàng,  tới  lui trong phòng, giúp nàng bình tĩnh hoạt động để chốc lát còn sinh sản.
Tiểu Đào bưng canh gà tới, khuyên nàng uống bổ sung thể lực.
Ai cũng   chuyện, một loại  khí vô cùng lo lắng vô hình tản  bốn phía.
Triệu Hi Hằng mới uống  một nửa canh gà, bụng liền  bắt đầu đau, lúc  trời  tối xuống, nàng chịu đựng cả một ngày, kiệt sức, cắn bả vai Lễ, lờ mờ ngủ  .
Vệ Lễ cũng  dám chợp mắt, sợ xảy  sai lầm gì,  một tay nâng đầu Triệu Hi Hằng, cánh tay  khoát lên gối đầu của nàng.
Hắn  tiếng mõ báo giờ Tý bên ngoài mơ hồ gõ vang, bấm đốt ngón tay tính nhanh một chút , kêu   nấu bát canh sâm, chờ Triệu Hi Hằng tỉnh dậy sẽ cho nàng uống hết.
Lại qua một canh giờ, Triệu Hi Hằng nức nở tỉnh , đầu ngón tay bấm   da của , tiếng  nức nở rấm rứt giờ  càng lớn hơn, hô hấp cũng dần nặng nề hơn,  chuyện thì câu  tiếp   câu , "Vệ Lễ... Đau... Đau quá ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-292-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ cúi đầu hôn hôn thái dương  mồ hôi thấm ướt của nàng, mấy bà mụ, y nữ  buồn ngủ bên ngoài đều xông  tới, vén chăn lên  xem, , "Chủ công, hiện tại tránh  ngoài ."
Vì thế,      bắt đầu nhiều lên,  tay đều bưng nước nóng, khăn trắng, vây lấy giường .
Tiểu Đào thấy Vệ Lễ vướng víu, kêu  đẩy   ngoài.
Vệ Lễ thấy một màn quen thuộc như thế, đúng là mộng cảnh mà   từng thấy  lâu  đây,  khỏi cả  bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh túa ,  còn ý thức gì, chỉ  thể dại   các nàng rối ren bận rộn.
Tiếng  của Triệu Hi Hằng vang lên đập  trong lòng ,  nắm lấy tay nàng, "A Đam,  ở đây, nàng   sợ."
"Hu hu hu, Vệ Lễ..." Triệu Hi Hằng  bắt lấy tay , vì quá đau đớn,  da nàng từng tấc một đều nổi lên gân xanh, "Nếu như  khó sinh ,  giữ lớn  giữ nhỏ?"
"Nàng  bậy cái gì  ? Sẽ  xảy  chuyện đó !" Vệ Lễ  nàng hỏi đến khẽ run rẩy, vội vàng xoay  về hướng mặt đất phi phi phi phun ba ngụm.
"Chàng ! Chàng  ,   sinh nữa!" Nàng cố chấp  , cắn chặt răng.
"Giữ lớn, giữ lớn chứ!" Vệ Lễ vội vàng .
"Hu..." Nàng cắn  cổ tay Vệ Lễ một cái, "Vậy là   thương hài tử của chúng      ? Vậy  còn sinh nó  cái gì?"
Vệ Lễ hoảng sợ đến   công phu khẩu thị tâm phi, trong não trong lòng nghĩ cái gì, đều trôi chảy thổ lộ  hết , "Không  nàng,  sống cùng hài tử thì  ý nghĩa gì?"
"Hai ư khẳng định   chuyện gì ,  ở chỗ  với nàng."
Hắn thậm chí còn thuận thế  xuống bên giường.
Triệu Hi Hằng thở hổn hển mấy ngụm,   kêu, "Trả lời xong ,   mau  !"
"Đừng ở chỗ  trở ngại  đây sinh hài tử,  đây bây giờ  thấy  liền phiền, nếu   tại ,    chịu tội thế  ? Đừng ở chỗ  mèo  chuột giả từ bi! Cút !"
Vệ Lễ cả kinh trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời quên cả lời ,  mấy ma ma trong viện chướng mắt, liên thủ đẩy  .
"Trong phòng sinh vốn dĩ  nhiều  nhiều tay lắm , chủ công đợi ở bên trong ngoại trừ vướng chân vướng tay   thì cũng   tác dụng gì, còn  bằng cứ  bên ngoài lẳng lặng chờ."