Còn  một ít món ăn vặt ngon miệng, rượu trái cây, sinh tố quýt ...
Tuy rằng đồ ăn mỹ vị, nhưng Vệ Lễ vẫn  hứng thú lắm, vẫn hững hờ.
Hắn chuẩn  tinh thần, cảm thấy cũng  thể bởi vì tâm trạng của  mà ảnh hưởng đến khẩu vị của Triệu Hi Hằng.
Vốn dĩ Triệu Hi Hằng cho Chi Chi b.ú sữa là  thể ăn cay , nhưng thời gian cho b.ú cũng khá dài, khi mang thai    ăn, đến giờ  càng   ăn,  nàng ủy khuất  vài , hơn nửa đêm ngủ mơ còn lẩm bẩm "Chao ớt đỏ, giò heo chấm tương cay..."  lải nhải nhắc  .
Cũng   cách nào, chỉ  thể bảo bà v.ú cho b.ú nhiều một chút, may mà Chi Chi lớn lên  khỏe mạnh, cho dù  cần sữa Triệu Hi Hằng cũng lớn lên  .
Triệu Hi Hằng thích ăn tôm  thích bóc vỏ, ngày xưa đều là Vệ Lễ  giúp, nàng cảm giác   hiểu chuyện , Vệ Lễ ngã bệnh, tâm tình  , nàng  thể tự  bóc tôm, còn  thể lấy tôm  bóc cho  ăn!
Đến cùng là  thường bóc tôm , ngượng tay,  kẹp  tôm phỏng tay, nàng sờ hít một  khí lạnh, vội vàng đem dính nước canh ngón tay m*t  m*t .
Lại ít  cay! Ăn ngon!
Nàng dùng chiếc đũa khảy khảy thổi nguội một chút,  đó bận bịu tay chân xé đứt côm tôm, thật vất vả mới bóc   hết vỏ, nàng chùi chùi tay, như hiến vật quý mà đem tôm cho Vệ Lễ, "Mau ăn! Tiên tử tỷ tỷ tự tay bóc tôm cho  nha! Qua thôn tử   còn tiệm khác  !"
Vệ Lễ chuyển ánh mắt rơi  miếng tôm thịt  tàn phá  chịu nổi  tay nàng, hốc mắt cay cay, trong lòng hình như  căng tràn lên,  cái gì đó  tràn  đến , dù  đúng là...
 là Triệu Hi Hằng thật đáng ghét, lúc nào cũng  cách  cho  rơi nước mắt.
"Tiên tử bóc tôm bóc thành như  ?" Hầu kết  nhấp nhô  , giọng  mang theo chút nghẹn ngào, "Nàng    lừa  , cái gì tỷ tỷ? Nàng rõ ràng nhỏ hơn so với , tiên tử   còn  ."
Triệu Hi Hằng kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực, "Mặc kệ tỷ tỷ   , dù   đều là tiên tử nha! Tiên tử  đầu tiên bóc tôm cho ,   cảm thấy  hân hạnh mới đúng." Vệ Lễ thật là quá dễ dỗ, chỉ bóc con tôm  cảm động thành như .
"Thật , hân hạnh." Vệ Lễ mở miệng ăn luôn,  nể tình.
Đầu lưỡi vô ý thức đảo qua đầu ngón tay  lạnh của Triệu Hi Hằng, tê tê dại dại , rõ ràng  là vợ chồng bấy lâu, mặt Triệu Hi Hằng vẫn đỏ lên.
Răng nanh Vệ Lễ răng tiếp tục tỉ mỉ cắn cắn lên đầu ngón tay nàng, l**m sạch nước lẩu dính  ngón tay nàng.
Quá... Quá nh*c d*c ...
Triệu Hi Hằng sợ tới mức vội vàng rút tay , chỉ thấy  đầu ngón tay  vài dấu răng nhè nhẹ, càng lúc càng mờ nhạt, bất quá một lát liền biến mất sạch sẽ, chỉ còn để  vệt nước trong suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-314-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vệ Lễ  qua  , đem cái chén nhỏ chuyển cho nàng, bên trong tràn đầy đều là thịt tôm, mấy con tôm to đùng, ba bốn con  chất đầy cái chén nhỏ, còn  quết lên mỗi con một vệt tương chấm, thịt tôm  boc  chỉnh, còn  thêm chút nước lẩu trong chén.
"Có qua  ..."
Hắn .
Triệu Hi Hằng mới chú ý tới,  mặt   chất một đống đầu tôm, vỏ tôm.
... ...
Nhớ đến    phí sức chín trâu hai hổ mới bóc  một con tôm đứt đầu, rách đuôi, nàng hoài nghi Vệ Lễ   đang châm chọc , hơn nữa còn sẵn tiện khoe khoang kỹ thuật bóc vỏ tôm của   cao siêu.
Vệ Lễ   gì, ngược   lấy tiếp một con sò,   chút cúi đầu,   nghiêm túc, lông mi thon dài dày đặc   rũ xuống, chớp mắt một cái, ném  cái vỏ sò.
Mũi cao thẳng, xương mi  lồi lên, góc cạnh rõ ràng, đôi môi  chút mím chặt đỏ bừng,  mặt mày dễ  xinh , nhưng ghé mắt  kỹ   cường tráng.
Dễ  như , nữ nhi giống , vì   còn mất hứng nha?
Triệu Hi Hằng  nghĩ .
Vệ Lễ chú ý tới tầm mắt của nàng, đem cái chén trong tay  lưng lửng thịt sò đưa cho nàng, "Mau ăn, một hồi nguội."
Bên trái một chén thịt tôm , bên  một chén thịt sò, Triệu Hi Hằng cảm giác  lẩu cay hôm nay  nóng rát quá, hun nàng đến  rơi nước mắt.
Vệ Lễ hiện tại đều đang uất ức, nhưng vẫn  quên đối với nàng  như thế; ăn cơm cũng nhớ đến nàng.
Xong, nước mắt sắp rơi xuống , Triệu Hi Hằng vội vàng ngửa đầu lên,  , nước mắt rớt xuống liền trôi phấn cho xem.
Trôi phấn liền khó coi .
Ai da,  nam nhân     như thế!
"Nàng  cái gì chứ ? Không ăn cơm?"
Triệu Hi Hằng khống chế tiếng nghẹn ngào, thản nhiên , "Ta cảm thấy trang hoàng  đỉnh đích thực  mắt."