Vệ Lễ lúc  khi nhuộm tóc, cố ý  tránh  màu xanh lục,  đầu  màu lục    , để   trông thấy còn  cho một trận.
 là ai  thể nghĩ tới, màu xanh biển phai  sẽ biến thành màu xanh lục cơ chứ !!
"Không thể nào , nàng cẩn thận  kỹ xem." Hắn kéo tóc đến  , kề  gần ánh nến, hình như tựa hồ là màu xanh lục thật.
Hai  mắt to trừng mắt nhỏ, nghiên cứu một hồi lâu, đều ngơ ngẩn, cuối cùng đích xác cho  kết luận, là xanh lục.
Là màu xanh ở giữa xanh lam và xanh lục m.
"Triệu Hi Hằng,   bây giờ ?   bây giờ?" Vệ Lễ ôm gương đảo tới đảo lui trong phòng.
"... . . ." Hỏi nàng nàng    a.
Bây giờ đêm hôm khuya khoắt , ai  thể nhuộm  cho  .
"Hay là cứ để như  , dù  cũng  ai dám  gì ."
"Không     , bọn họ khẳng định  thầm tóc  xanh lục ở trong lòng,   ." Vệ Lễ  tức  vội,      cái màu  sẽ biến thành như ?
Lại dí  ánh nến xác nhận thêm một , cuối cùng hết hy vọng , là xanh lục,  mà gội đầu thêm mấy , phỏng chừng còn  thể trở nên càng xanh lục rõ hơn.
Triệu Hi Hằng ôm đầu gối  ở bên cạnh lò sưởi, nâng cằm, đây thật là  xong  , Vệ Lễ  là  sĩ diện như thế.
"Chàng  thể  xuống  chuyện ? Chàng cứ  qua   như bây giờ   quáng cả mắt."
Vệ Lễ  nàng oán giận, nhịn   nhíu mày, "Ta   như   , nàng còn ghét bỏ   qua  ."
"Không  thì cắt ." Triệu Hi Hằng thật sự  nghĩ  biện pháp.
Vệ Lễ trầm mặc , nàng vội vã , "Chàng sẽ  thật sự  cắt chứ ?"
"So với chuyện ngày mai mất mặt, cắt thì cắt..." Vệ Lễ liếc  nàng một cái,  tìm kéo.
"Ê, tóc  thể tùy tiện cắt . Ngày mai  đội mũ giáp che khuất là  ." Đám Cao Lệ vương  Vệ Lễ cạo trọc đầu, hiện tại Vệ Lễ   cắt tóc , đây là chuyện gì xảy ?
Vệ Lễ  thèm , "Ngày mai  thể che khuất  cho  , nhưng sớm muộn gì nó càng gội càng canh, thế nào cũng sẽ  bọn Trần Nhược Giang trông thấy." Không bằng cắt , xong hết  chuyện.
Không  hành vi tùy tiện cắt tóc  quá mức li kinh phản đạo, chỉ  cái mái tóc  của  khi nào  ánh sáng mới  thấy  màu xanh mà, thật sự  cần cắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-364-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Triệu Hi Hằng kéo đèn, lay lay tóc của .
Vệ Lễ ngoài miệng  ngừng lải nhải, "Chờ  trở   sẽ đem cái tên nhuộm tóc cho   lột da ."
Triệu Hi Hằng vỗ đầu của , phát  tiếng bộp lớn một cái,  nhe răng trợn mắt kêu to, "Nàng  cái gì  ? Đau!"
"Câm miệng  , chớ lộn xộn,   sớm  với  ,   từng nhuộm màu xanh cho ai cả , nên   hiệu quả như thế nào. Là chính  nhất định  nhuộm, hiện tại  trách  ."
Chi Chi ngủ  một nửa, trở  tỉnh , mơ mơ hồ hồ  hai , dụi dụi mắt hỏi, "A nương đang bắt rận cho A gia ?"
Vệ Lễ tức hổn hển, trừng mắt với con bé một chút, "Đồ nhãi ranh, cái gì bắt rận chứ? Ta  gì  rận." Hắn ăn ở  vệ sinh .
Chi Chi gật gật đầu, ngữ điệu mang theo buồn ngủ  nhão nhão nũng nịu, "Dù   sắp   , cho dù  rận cũng sẽ  truyền cho con."
"Con  lương tâm  , con còn  phụ  con sắp   ? Vậy mà còn cạnh khoé  như ?" Vệ Lễ tâm lạnh .
Chi Chi  xuống, kéo chăn che  chăn, "Người khẳng định sẽ trở về ,  mới  lo lắng cho  ." Dù  cha nó thật sự siêu lợi hại.
Khoé môi Vệ Lễ cong lên, cái đồ trứng thối   hiểu   tự tin đối với  như thế.
Hắn giương mắt, ngoắc ngoắc ngón tay Triệu Hi Hằng, "Nàng  hài tử cũng  chuyện  kìa, chỉ  nàng là  ."
Triệu Hi Hằng mới  thừa nhận nàng  bằng hài tử, nàng ấn đầu  xuống một phen,   tự nhiên , "Câm miệng ! Ta   ."
Sau khi cắt hết tất cả tóc nhuộm xong, trời  sáng, cách  giờ  khỏi thành  tới một canh giờ.
Triệu Hi Hằng cắt tóc cắt đến eo mỏi lưng đau, mà cổ Vệ Lễ cũng cứng ngắc.
Vốn nên là buổi tối bịn rịn cáo biệt, tràn ngập bi thương,  kết thúc bằng chuyện cắt tóc.
Trong lúc đó, Vệ Lễ cũng vì Triệu Hi Hằng đôi  cắt nhầm tóc  nhuộm cho , hai  rì rầm ầm ĩ trong chốc lát.
Chi Chi  Triệu Hi Hằng ôm,   thành lâu  xuống quân đội xuất chinh, cha con bé  đầu  nhất, thật là thần khí.
Con bé  trái   với , "Đó là a gia  nga!"
Nói một   một , thanh âm giòn giã , đôi mắt ngập nước mở thật to, mở miệng như tranh  với  ,  mấy  chung quanh nhiều  dở  dở .