Tạ Thanh Úc trong nháy mắt  thật  tông cửa xông , nhưng  cảm thấy  chút lời   vẫn  , trong lòng  nghẹn đến mức hoảng sợ, "Ta giúp đỡ Vệ Lễ,   ý tứ gì khác, Huệ Vũ hoàng đế là   kết bái với phụ    là chất nhi, giúp  báo thù là . Chuyện năm đó,   phụ lòng lời dặn lúc lâm chung của bệ hạ, cho nên hiện giờ bù đắp, chứ   vì nguyên nhân gì khác."
Tề Yên lẳng lặng  xong, gật đầu, tỏ vẻ   .
Tạ Thanh Úc   cam lòng  là khổ sở, nhưng   nhắc nhở đến tình trạng , nàng vẫn thờ ơ, tâm Tề Yên thật chẳng lẽ  từ đá ? Đã nhiều năm như ,  cũng   cho nóng lên .
"Tề Yên..." Nhiều năm như , đây là  đầu tiên Tạ Thanh Úc gọi tên đầy đủ của Tề Yên.
Trong lòng Tề Yên nhịn   giật .
Trong ánh mắt thâm thuý mà u buồn của Tạ Thanh Úc, tràn đầy một ít cảm xúc nàng   hiểu.
"Tề Yên, chờ  trở , chúng  hãy  chuyện một chút ." Tạ Thanh Úc phẩy nhẹ tay áo, nhăn mày rời .
Tề Yên nhịn   mày nhíu chặt, Tạ Thanh Úc gần đây càng ngày càng khó  hiểu,  đến cùng  cái gì   chứ , hoặc là  nàng biểu hiện như thế nào, thật  thể  cho rõ ràng hơn ? Nàng cũng  theo .
"A nương! Người xem    ?" Tạ Ngọc Lân bốn tuổi đột nhiên kêu lên.
Trong lòng Tề Yên sợ hãi,   nàng  chuyện với Tạ Thanh Úc, hình như quá an tĩnh , Tạ Ngọc Lân   đột nhiên  kêu như , xác định   chuyện gì .
Nàng vội vàng theo thanh âm truyền đến mà  tới, chỉ thấy Tạ Ngọc Lân ngây ngốc  học theo dáng vẻ nàng thường ngày trang điểm,  đầu cài hoa,  má thoa yên chi hồng,  đó hỏi nàng, "A nương,  xem    ?"
Tề Yên nhịn   đỡ trán thở dài,  xổm xuống vẫy vẫy thằng bé, lau yên chi  mặt nó xuống, lấy cành hoa xuống, sẳng giọng, "Về    lộn xộn mấy thứ  ."
Nàng khi đối mặt với Tạ Thanh Úc thì trầm tĩnh tựa như một đầm nước đọng, hiện tại đầm nước đọng  khi đối mặt với hài tử, mới trở nên bắt đầu dậy sóng một chút.
Bình tĩnh mà xem xét, Tạ Ngọc Lân thật  là một hài tử xinh ,  chọn ưu điểm của cha  mà giống,  lẽ là tuổi còn nhỏ, cho nên  chút nam sinh nữ tướng, bộ dáng  yếu ớt, thoáng ăn mặc  giống một nữ hài tử xinh .
Tạ Thanh Úc hình như tức giận Tề Yên khí, lặng yên    một tiếng động, cũng  để nàng tiễn .
Ngày thứ ba  khi  , Tề Yên nhận  tin Tạ Thanh Úc gửi cho nàng.
Vốn dĩ những lời  là  nghĩ chờ  trở về,   chuyện trực tiếp với Tề Yên một chút , nhưng Tạ Thanh Úc    khi  trở về, đối mặt với gương mặt một biểu cảm   đổi của Tề Yên,   thể  đả kích đến   nên lời  , nên dứt khoát dùng phương thức  thư cho nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-367-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Vừa lúc hai  cách xa , cũng  đầy đủ  gian và thời gian suy nghĩ.
Tề Yên mở tin .
Đây đại khái là thứ thẳng thắn rõ ràng nhất mà đời  Tạ Thanh Úc từng .
Tề Yên xem xong , ngũ quan  mặt đều nhăn  .
Tạ Thanh Úc  cùng nàng  chuyện tình cảm?
Này thật khó , nàng cái gì cũng , nhưng mà sẽ  yêu.
Nàng gần đây là kỹ thuật diễn thoái hóa ? Bị Tạ Thanh Úc   nàng  thương  ? Không nên nha, ánh mắt nàng  Tạ Thanh Úc là nàng  cố gắng tập luyện  nhiều,  thấy liền  thâm tình.
------
Vệ Lễ đối với chuyện xuất binh  Tiên Bi ,  cho là sự kiện lớn nhất trong mười năm.
Tiên Bi xưng bá Bắc bộ nhiều năm, khi Triệu Tinh Liệt còn sống, còn  thể cùng ganh đua cường ngạnh chống chọi một lát, nhưng cuối cùng  kém một chiêu, rơi  cái thịt nát xương tan.
Mọi  án binh bất động, yên lặng  kỳ biến, bọn họ cũng   can thiệp  trong đó.
Nếu như Vệ Lễ  thể bắt lấy Tiên Bi,   chỉ là phương Bắc, ngay cả đặt trong cả thiên hạ ,  đều vững chân ở địa vị   thứ nhất cũng thứ hai.
Kết quả  nhất đối với bọn họ, là Bình Châu cho Tiên Bi lưỡng bại câu thương, bọn họ mới  thể  cơ hội th* d*c.
Tiên Bi vương bệnh cũ khó lành, mấy năm nay  từ đầu đến cuối  chịu uỷ quyền cho nhi tử, cho nên hiện giờ dù bệnh bắt đầu trầm kha, vẫn khư khư giữ chặt quyền quân sự  chính sự của Tiên Bi trong tay.
Thừa tướng Tiên Bi giờ thì càng thêm già,  nhịn   oán giận , "Sớm khuyên can đại vương, Vệ Lễ  diệt, sẽ thành hoạ lớn trong lòng."
"Kế sách hiện tại, chỉ  thể phái các vương tử nghênh chiến ,  cho bọn họ , chúng   thể g**t ch*t Triệu Tinh Liệt, cũng  thể g**t ch*t con rể của Triệu Tinh Liệt."