Chi Chi im lìm, ngã   xe ngựa liền ngủ, đầu gối lên  gối Triệu Hi Hằng.
Vệ Lễ xoa xoa bóp bóp mặt nó.
Bất luận khi nào   thấy Chi Chi đều cảm thấy  thần kỳ.
Triệu Hi Hằng sinh cho  một nữ nhi lớn lên giống hệt ,  chỉ  bề ngoài, mà tính tình cũng  giống.
"Chàng giống   phụ  ? Đừng chọc nó ." Triệu Hi Hằng hung dữ đẩy tay   khỏi mặt Chi Chi.
Làm gì  ai  phụ   suốt ngày  bắt nạt hài tử ?
Vệ Lễ nhíu mày ,  thích Triệu Hi Hằng nhất, nhưng Triệu Hi Hằng hình như hiện tại thích nhất là Chi Chi,  cần  nhắc nhở nàng một chút về mấy lời năm đó.
Vì thế quanh co lòng vòng hỏi nàng, "Triệu Hi Hằng a, nàng khi nào thì thích  ?"
Triệu Hi Hằng   hỏi, hai má đỏ bừng, qua loa tắc trách trả lời , "Dù  thì cũng  lâu  ."
Hắn bám riết  tha,   nàng nhớ  chuyện nàng thích , "Có  từ lúc ở Tập An nàng  thích  ?"
"Ta  bệnh   thích một tên  bệnh thần kinh?" Triệu Hi Hằng  lời  xong cảm thấy  cũng  quá lời.
Vệ Lễ  tức giận, ngược  đắc ý kiêu ngạo ngẩng đầu lên, "Vậy đến cùng nàng vẫn là cùng một chỗ với cái tên bệnh thần kinh đó thôi."
"Đây là cái chuyện  đáng để kiêu ngạo  ?" Triệu Hi Hằng liếc  một cái xem thường.
"Đó là do nàng nợ , nàng   ? Nàng thiếu nọ  , cho nên  lấy cả đời  bù ."
"Ta nợ  chỗ nào ?" Triệu Hi Hằng che tai Chi Chi  cùng  tranh cãi, sợ con bé , "Rõ ràng năm đó  cứu   đúng  ? Chàng còn  cảm kích , nửa đường nhào  cướp tân nương   hoảng sợ, cái  gọi là lấy oán trả ơn nha! Xì! Không   hổ!"
Hai  bọn họ vì để cho Chi Chi một hạnh phúc vẹn  mà dệt nên một câu chuyện mỹ lệ như  mộng ảo  với Chi Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ga-cho-benh-kieu-phan-dien/chuong-375-ga-cho-benh-kieu-phan-dien.html.]
Nói hai  là tại hội đèn lồng Nguyên Tiêu gặp , nhất kiến chung tình, đời  đến c.h.ế.t cũng   đổi .
Cái câu chuyện  khẳng định sẽ hữu ích thể xác và tinh thần của hài tử hơn cái chuyện cướp tân nương nha.
Chủ yếu cũng   một chút, Vệ Lễ ngược   thể  dày mặt kiêu ngạo  "ngươi con là  cướp " , nhưng da mặt Triệu Hi Hằng   dày  như thế.
Nàng còn đang cố gắng học tập  như thế nào để trở thành một  ôn nhu như nước,  mắng chửi , sợ dạy hư Chi Chi.
"Ta chính là lấy oán trả ơn, chính là kẻ tàn nhẫn đó ! Nàng cứu  thì dứt khoát cứu đến cùng , giữa đường vứt bỏ   cần nữa,  còn   trả thù nàng?" Vệ Lễ đúng lý hợp tình.
"Ai vứt bỏ  ?"
"Nàng chứ ai! Nàng chê  lắm chuyện còn cắn , đuổi  từ trong cung  ngoài! Ta chỉ là  gặp nàng, bọn họ c.h.ế.t sống  cho  gặp,  mới cắn bọn họ ." Trong giọng  của Vệ Lễ mang theo chua xót, vành tai trở nên đỏ hơn .
Triệu Hi Hằng trầm ngâm trong chốc lát, nhớ  hình như là  một hồi như . Lúc đó  hầu bẩm, trong    cứu  một  dã tính bất tuân ,  luôn luôn đả thương ,  ai chế ngự , tiếng oán than dậy đất, cuối cùng  nàng cho tiền đưa  khỏi cung .
"Ta   cho  tiền  ?" Nghe Vệ Lễ   cắn  cũng chỉ là  gặp , Triệu Hi Hằng nhịn   mềm lòng , giọng  cũng nhẹ .
Nàng lúc  cũng   , cung nhân luôn luôn   đả thương , đương nhiên  thể giữ  .
Bây giờ nhớ , lúc  nàng  cũng  sai, chỉ là vì hiện tại Vệ Lễ là  nàng yêu, cho nên nàng bây giờ mới đau lòng.
"Ta  gặp nàng, cho  tiền  ích lợi gì?" Khi   đến chuyện ,  chút xót xa, cũng  chút cô đơn.
Kỳ thật nếu như  vẫn luôn lưu  trong cung,  lẽ  còn thể thỉnh thoảng  thấy Triệu Hi Hằng, nhưng  lẽ sẽ   diễm phúc  như bây giờ,  thể ở cùng với nàng ,    ,  cũng   rõ.
 mà mỗi  nhớ tới  ở ngoài cửa cung đảo vòng vòng ba tháng, đều cảm thấy trong lòng mênh mang trống trải , giống rơi xuống đồng tuyết .
Triệu Hi Hằng  thần sắc suy sụp rõ ràng của , nghĩ nghĩ,  gần, hôn lên  gương mặt  một cái,  đó lẳng lặng  , "Nếu    rõ là ai nợ ai , rối thành một nùi ,  thì dứt khoát cột luôn   , về  cũng  xa rời  nữa. Chàng  gặp , cũng  cần  cắn  ."
"Vậy nàng  lời vĩnh viễn  xa rời    100   ?"
"Không !" Cái tên chó c.h.ế.t , cũng thật  lựa cây mà đánh rắn.